VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

“Bình tĩnh! Đạo diễn Trần hãy bình tĩnh.” Khương Mạn tiến lên trước giúp mọi người cùng ngăn cản Trần Minh.  

Nhìn thì là ngăn cản, lôi lôi kéo kéo, những người khác phát hiện, trừ Khương Mạn, bọn họ không ai lại gần được Trần Minh.   

Advertisement

Khương Mạn giả động tác cản cánh tay của Trần Minh, luôn miệng nói “không được, không được”, nhưng mà lúc này Trần Minh đang dùng đôi chân ngắn của mình đạp lên mặt người ta đó!   

Mọi người suy ngẫm, cô giữ cánh tay anh ta làm gì, cô giữ chân kia kìa!   

“Ai ya, đạo diễn Trần, không được đánh người đâu.”  

“Anh ta có tội, thì để pháp luật trừng trị anh ta, chúng ta phải làm công dân tốt, tuân thủ pháp luật, đánh đánh giết giết không tốt đâu.”   

“Trần trọc, anh có phải là chưa ăn cơm không, sức lực của anh đâu rồi?”    

Những người xung quanh: “……”  

Cô như này là can ngăn sao? Cô như này là đang ngăn cản tất cả mọi người, thả Trần Minh ra đánh nhau với người ta đấy biết không?   

Bạc Hạc Hiên đứng bên ngoài cục diện rối loạn, nhìn cô gái đang giở trò gây rối, chỉ điểm trong đám người hỗn loạn, sâu nơi đáy mắt toát lên ý cười.    

Cuối cùng, vẫn phải nhờ tiếng quát của chú cảnh sát mới kết thúc được tình hình lộn xộn này.    

Phó đạo diễn bị Trần Minh đạp cho máu mũi chảy ròng ròng, một đầu đầy tóc bị giựt gần hói, khiến người ta không khỏi hoài nghi, Trần Minh có phải là có thù với người có mái tóc dày hay không.   

Cuối cùng, phó đạo diễn và Tề Lỗi cùng bị đưa tới phòng thẩm vấn.   

Mà Trần Minh và Khương Mạn là tấm gương tiêu cực, bị chú cảnh sát nghiêm khắc giáo dục cho một trận, hai người mới được thả đi.    

Những người khác của đoàn phim đều đợi ở bên ngoài.   

Thấy hai người rũ mắt bước ra, trông dáng vẻ rất thành thật, đợi bọn họ tiến lên đón, mới nghe được lời làu bàu của Khương Mạn.  

“Cái miệng anh bình thường ghê gớm lắm mà, chân tay sao yếu nhớt vậy, tôi nỗ lực gánh vác khó khăn, dành lại thời gian và không gian cho anh đi đánh người, anh gãi ngứa cho hắn ta đấy à?”   

Trần trọc trợn trắng mắt, “Cô biết đánh nhau như vậy, dùng lời nói thì có ích gì, cô phải lên quật ngã hắn ta chứ.”    

“Tôi bị ngu sao? Đánh người trước mặt chú cảnh sát, tôi đây là công dân lương thiện từng nhận cờ khen thưởng đấy.”   

“Công dân lương thiện cái rắm, Khương Mạn cô chạm vào lương tâm của mình mà nói chuyện!”    

Quần chúng: “……”  

Chú cảnh sát vẫn chưa đi xa: “……”  

“Được rồi đấy, hai người một là đạo diễn, một là nữ minh tinh, còn muốn lên báo pháp luật nữa phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi