VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú cảnh sát cất lời, hai người thành thật triệt để luôn.   

Đợi ra khỏi cổng lớn của đồn cảnh sát, Trần Minh và Khương Mạn trừng mắt với nhau một cái, nhìn là thấy ghét, chẳng bằng không nhìn.    

“Hóa ra là cô biết Tề Lỗi muốn đối phó với mình, động tay động chân vào đạo cụ, sao cô không nói sớm?”   

Advertisement

Trần Minh cau mày nhìn cô: “Coi thường tính mạng của bản thân sao?”    

Khương Mạn nhún vai: “Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ không chi tiết, chưa từng nói sẽ động tay động chân vào dây cáp bảo hộ.”    

Khương Mạn nói xong, vẫn phải cúi đầu xin lỗi Trần Minh:  

“Xin lỗi đạo diễn Trần, vì tôi mà ảnh hưởng tới cả bộ phim.”   

“Không gọi tôi là Trần trọc nữa à?”   

Khương Mạn mỉm cười không nói gì.  

Trần Minh phẫn nộ là thật, ‘Kẻ giết người’ là tâm huyết của anh ta, mắt thấy sắp kết thúc rồi, lại xảy ra sự cố, có còn được chiếu hay không cũng chưa biết được.  

Anh ta tức thì tức, nhưng cũng hiểu rõ.  

“Thôi bỏ đi, vốn dĩ cũng không trách cô được, cô mới là người bị hại.”    

Trần Minh lắc đầu, cũng do anh ta không nhìn người cẩn thận.  

“Có chuyện gì thì liên hệ wechat, cô cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.”   

Trần Minh chào một câu rồi đi, chắc sắp tới anh ta cũng chẳng thể ngủ ngon được.      

Khương Mạn cũng lên xe, cả người Lộ Lộ vẫn còn đang kinh hãi, chưa ổn định lại, hôm nay thật sự là cô đã bị dọa sợ chết khiếp rồi.   

“Chuyện ngày hôm nay thật quá đáng sợ, Tề Lỗi và phó đạo diễn kia nhất định phải ngồi tù rồi! Rõ là nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bọn họ cố ý giết người mà!”   

“Chị Khương Mạn, chị thật sự không sao chứ? Không bị thương chỗ nào chứ?”   

“Không sao” Khương Mạn đáp, nhìn tin nhắn Bạc Hạc Hiên gửi trên điện thoại.    

Vé ăn ngắn hạn: (Bất ngờ có việc phải đi trước, chú ý an toàn.)   

Lộ Lộ tự lải nhải một mình nửa ngày trời, thấy Khương Mạn không lên tiếng, quay đầu thấy cô ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư.    

“Chị Khương Mạn, chị đang nghĩ gì vậy?”   

“Chị thấy quần chúng ở thời đại này không những năng lực quan sát nhạy bén, thân thủ còn rất tốt.”   

Tề Lỗi tuy là yếu như gà, nhưng châu chấu còn nhảy được vài lần, sao anh ta lại dễ dàng bị tóm thế chứ, lại còn thừa nhận luôn việc mình cố ý giết người?    

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi