VỢ MỚI CỦA LỤC THIẾU

Cô ta kinh ngạc, tôi còn kinh ngạc hơn cả cô ta.

Vừa nãy ngồi trên đùi Tống Trọng không phải là ai khác mà chính là Tô Thúy Yên!

Tống Trọng không phải đã nói là không thích rồi sao, tại sao còn làm chuyện như vậy với cô ta? Quả nhiên thứ sinh vật mang tên đàn ông đều không đáng tin.

"Cho anh đấy, ký tên." Tôi bĩu môi, đưa văn kiện cho Tống Trọng, chuẩn bị ký xong là đi luôn.

Tô Thúy Yên nhìn tôi với ánh mắt nơm nớp, có lẽ là vì lần trước cô ta hắt cafe vào người tôi, nên sợ tôi nói với Tống Trọng.

Tống Trọng cầm lấy bút, tùy tiện lật lật xem nội dung, rồi ký xoẹt một cái tên mình vào.

"Anh không đọc cẩn thận mà đã ký rồi à?" Tôi có hơi lo lắng hỏi.

Nếu như ai cũng ký văn kiện mà không đọc kỹ như Tống Trọng, có khi công ty thua lỗ mà anh ta còn không biết.

Anh ta trợn măt nhìn tôi, "Chẳng phải là do em cầm đến sao, thế cho nên anh mới ký luôn đó. Hơn nưa anh cũng nhìn qua rồi, không vấn đề gì."

Tô Thúy Yên đứng bên cạnh nói với giọng kỳ quái, "A Trọng, lần trước chẳng phải bảo là muốn sa thải cô ta à? Sao bây giờ cô ta vẫn còn ở đây?"

"Cô có thể đi rồi."

Tống Trọng thản nhiên nói.

Tôi cần lấy tập văn kiện chuẩn bị đi ra ngoài, Tống Trọng lại kéo tay tôi lại, nhìn Tô Thúy Yên nói, "Anh bảo cô ta."

"Anh nói gì? A Trọng, anh lại đuổi em ra ngoài sao?" Tô Thúy Yên trợn to mắt, gương mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.

Tống Trọng nhướng mày, giọng nói của anh ta nhẹ như bẫng, “Bằng không thì sao? Cô tưởng cô là ai?”

“Anh có tin là về em sẽ mách mẹ anh không! Xem bà xử lý anh thế nào!” Tô Thúy Yên tức thở phì phì, ánh mắt cô ta nhìn tôi tràn đầy oán hận.

Làm một tấm bia đỡ đạn phù hơp tiêu chuẩn, thứ lúc này tôi cần làm chính là mìm cười không nói gì.

“Mời cô nhất định phải nói với bà, tôi chẳng có hứng thú gì với cô hết. Cô đừng có đến đây nữa, tôi thực sự không có hứng thú với loại con gái ngực nhỏ như cô.”

Gương mặt Tô Thúy Yên hết đen rồi lại rắng, nhìn trông xấu hổ vô cùng, cô ta nện gót giày đi ra khỏi văn phòng.

Trước khi đi còn không quên quăng cho tôi một ánh mắt đầy oán hận.

Ngay đến tôi cũng cảm thấy Tống Trọng nói thế hơi quá đáng.

Tống Trọng lại nhàn nhã ngả lưng lên sofa giải thích với tôi, “Ninh Khanh, em đừng hiểu nhầm, vừa nãy là tự cô ta bò lên anh đấy, anh chẳng làm gì cô ta cả.”

“Em suýt tin là thật đấy.” Tôi nhếch mép, thản nhiên nói.

Không phải là tôi không tin mà là đám đàn ông chính nhân quân tử quá ít. Tuy Tô Thúy Yên không phải kiểu ngực to, nhưng dáng người cũng không tồi, duyên dáng khéo léo, eo lại thon thả. Mà quan trọng nhất là mặt trái xoan xinh xắn, rất ít đàn ông không động lòng.

“Anh nói thật đấy, cô ta tự chạy đến đây, nói đúng một câu với anh, ‘em không tin anh không có cảm giác với em, anh nhất định là đang lừa em’. Cái kiểu tự tin thái quá này anh thật sự không hiểu từ đâu ra. Để làm cô ta hoàn toàn từ bỏ cái suy nghĩ này, anh đã nói thẳng với cô ta, nếu như cô ta có thể khiến anh có phản ứng trong vòng năm phút thì anh sẽ cân nhắc chuyện yêu đương với cô ta. Sau đó để chứng minh bản thân thì là cảnh mà em đã nhìn thấy đấy.”

Nói thế thì còn có thể tin được.

“Anh không cần phải giải thích cặn kẽ với em như vậy đâu. Có điều, một cô gái chủ động như thế mà anh vẫn có thể ngồi yên thản nhiên được thì chỉ có thể trong hai khả năng. Một là trong lòng anh có người khác rồi, hai là anh bất lực. Thế nào, anh là loại nào nào?”

Tôi nháy mắt với Tống Trọng nói với vẻ sâu xa.

Hai chúng tôi chơi với nhau đã lâu, thế nên chúng tôi nói chuyện rất thoải mái, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của cấp trên cấp dưới.

“Anh bất lực hay không, chẳng lẽ em muốn thử?”

Tống Trọng thốt ra một câu làm tôi giật mình, tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, lườm anh ta một cái rồi đi xuống.

Đám dân chơi này tôi không so sánh được, chạy trước là thượng sách.

Sau khi giao lại văn kiện cho Thẩm Ninh, tôi trở về bàn làm việc của mình chuẩn bị tiếp tục công việc.

Nhưng cho dù tôi tìm thế nào cũng không tìm thấy mấy bản thiết kế. Rõ ràng trước khi tôi lên lầu vẫn để ở đây mà, chỉ có mấy phút thôi mà nó chạy đâu được!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi