VỢ MỚI CỦA LỤC THIẾU

Tôi lục tung bàn làm việc, kể cả dưới đất cũng không tìm thấy bản thiết kế kia.

Trời hôm nay cũng không có gió, bản thiết ấy đâu thể mọc cánh tự bay được!

Chắc chắn chỉ chút nữa thôi, Thẩm Ninh sẽ đến giục tôi giao bản vẽ, nếu không giao ra được thì không biết sẽ bị cô ta chèn ép thế nào nữa!

Vừa nhắc đến tên, người đã xuất hiện.

Thẩm Ninh đi tới cạnh tôi rồi chìa tay ra.

"Bản vẽ kia đâu rồi? Đưa đây cho tôi."

Tôi sững người, một lúc sau mới bối rối nói với cô ta, "Tôi không tìm thấy nó đâu cả."

"Không tìm thấy hay là làm mất rồi? Hay cô đưa cho người khác?"

Thẩm Ninh nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, cứ như thể tôi là gián điệp thương mại không bằng.

"Mất rồi, trước khi tôi lên tầng, nó vẫn còn ở đây. Nhưng xuống xong thì không tìm thấy nữa." Tôi giải thích rồi nhìn các đồng nghiệp xung quanh, mong rằng sẽ có người làm chứng cho tôi. Nhưng tôi nhìn xong, lại bỏ cuộc.

Trừ tay sai của Thẩm Ninh thì chính là những kẻ nhát gan, sợ phiền, họ sẽ không giúp tôi.

"Cô nghĩ tôi là đứa nít con ba tuổi sao? Bản vẽ quan trọng như thế mà đánh mất được hả? Cô có biết, nếu bị lộ thông tin ra ngoài thì công ty sẽ phải chịu tổn thất lớn đến mức nào không?"

Thẩm Ninh cao giọng chất vấn, như thể muốn cho toàn thế giới biết chuyện này.

Nhưng có là có, không là không. Nếu cô ta nhất định muốn vu khống tôi, thì tôi khẳng định sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.

"Tôi cũng có lý do để nghi ngờ cô sai người lấy cắp bản vẽ của tôi, dù sao thì cô cũng ghét tôi ra mặt mà, rất có khả năng cô sai người lấy trộm bản vẽ để hãm hại tôi!"

Thẩm Ninh tái mặt, lập tức hắng giọng, "Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Nếu cô không giao được bản vẽ ra đây thì tôi sẽ báo cáo với ban giám đốc. Đến lúc đó, sếp Tống cũng không bảo vệ được cô đâu."

Giờ tôi mới biết Thẩm Ninh hận tôi đến mức nào.

"Cây ngay không sợ chết đứng. Trong văn phòng có camera, xuất dữ liệu ra là biết. Nếu đúng là tôi làm thì tôi chấp nhận bị phạt, thậm chí đuổi việc tôi cũng được. Nhưng nếu có người muốn hãm hại tôi thì đừng có trách tôi không khách khí!" Tôi lạnh lùng nói với cô ta.

Vì Tống Trọng, tôi đã gây thù vô số lần ở công ty này rồi. Nếu tôi cứ cam chịu mãi thì có ngày sẽ bị người ta bắt nạt bằng chết.

Thẩm Ninh vừa nghe đến xem lịch sử camera thì đổi thái độ ngay, cô ta quay ra nói với đồng nghiệp trong phòng, "Thôi, xem lại camera thì phiền lắm, mọi người xem ở chỗ ngồi của mình xem có bản vẽ của cô ấy hay không. Cùng một văn phòng nên chắc cầm nhầm của nhau thôi."

Mọi người nghe vậy thì lục tục đi tìm.

Vương Mị Long bất chợt kêu lớn, "Ô, Ninh Khanh, sao bản vẽ của cô lại ở đây? Lúc cô lên tầng rồi tiện tay để ở đây hả?"

Cô ta nói xong thì chột dạ đưa lại bản vẽ cho tôi.

Tôi nhìn Thẩm Ninh và Vương Mị Long, hai người họ liếc nhau chán nản.

Tình hình như hiện nay quá hai năm rõ mười rồi, họ cấu kết với nhau để hãm hại tôi. May mà tôi nhanh trí, nếu không thì phải chịu oan vụ này rồi.

Nếu tôi kiên trì muốn xem camera thì chắc chắn sẽ lật tẩy được hai người này. Nhưng đây cũng là một cơ hội để làm dịu quan hệ giữa chúng tôi, tôi không muốn mất cơ hội này.

"Nếu tìm được rồi thì thôi, nhưng mọi người phải hiểu điều này, mọi người đều là đồng nghiệp, đều làm trong một công ty, tôi không muốn quan hệ giữa chúng ta quá căng thẳng. Nhưng nếu có lần sau thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."

Thẩm Ninh gật đầu, không nói một lời nào mà bỏ về văn phòng.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục làm việc.

Trước khi tan tầm, tôi giao hết tài liệu cho Thẩm Ninh. Chắc cô ta chột dạ nên không đến gây sự với tôi nữa.

Tôi vừa ra khỏi công ty, định đi xe bus về nhà thì gặp Khương Hải đứng ngay ngoài cửa, cậu ấy mặc một bộ âu phục thẳng thớm, còn cầm trong tay một bó hoa hồng đỏ, đỏ chói mắt.

Thấy tôi đi ra, cậu ấy vội đi tới. Đồng nghiệp xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán, còn tôi vẫn kiên trì bước tiếp.

"Ninh Khanh, làm bạn gái anh nhé. Anh không để ý quá khứ của em đâu, anh sẽ đối xử với em thật tốt thật tốt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi