VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG

“Phu nhân, chúng tôi vừa tra được hành động của Cố Thịnh dạo gần đây rất lạ.”

Ninh Mộ Hàm nheo mắt, vẫy tay, cấp dưới đem ảnh chụp lẫn báo cáo đưa đến. Góc chụp không được tốt, hình ảnh có phần mờ ảo, nhưng nhìn kỹ vẫn nhận ra được trung tâm của bức ảnh chính là người bọn họ vừa nói. Bù lại với đó thì máy ghi âm chất lượng tốt hơn hẳn, có thể nghe rõ những gì Cố Thịnh và bác sĩ Hồng đã trao đổi hôm qua.

Bàn tay Ninh Mộ Hàm siết tấm ảnh đến nhàu nát, vứt xuống đất, gương mặt trung niên lộ rõ vết nhăn của tuổi tác, bà ta hất văng đồ trên bàn xuống đất, liên tục nói to ba lần từ “Tốt”.

Cấp dưới đứng bên cạnh đều bị bộ dạng tâm tình bất định của bà ta dọa sợ, đứng một bên không dám hé răng nửa lời.

Được lắm, tên nhãi đó không phải dám ra tay với con trai của bà sao, vậy thì để cho nó cũng nếm trải mùi vị đau khổ khi người thân yêu nhất bị hãm hại đi.

“Gọi cho Nhã Lan, nói cho bà ta yêu cầu hôm trước ta sẽ suy nghĩ lại. Còn nữa, Cố gia sắp đến kỳ sắp xếp người giúp việc định kỳ, gài thêm một người vào đó, kêu cô ta tìm cách tiết lộ tin tức Kiều Hạ Linh có thai cho Nhã Lan.” Hừ! Chó cắn chó, bà chỉ cần ở một bên xem kịch vui là được.

“Nhưng nếu vậy rất có khả năng bà ta sẽ biết được người là do chúng ta gài vào.” Thư ký không hiểu hỏi lại.

Nhã Lan và bọn họ là quan hệ hợp tác, nói đúng hơn thì bà ta phụ thuộc vào bọn họ nhiều hơn. Có điều hợp tác bao năm, ai biết được bà ta đã thu thập được những gì, nếu làm không cẩn thận, rất có thể làm cho bà ta sinh ra tâm tư khác, như vậy không dễ xử lý.

“Yên tâm đi. Cố Thịnh không phải ăn chay, chúng ta có thể gài được người vào nhưng người khác thì chưa chắc, hiểu rồi chứ?” Ninh Mộ Hàm nâng ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ mấy cái, ánh mắt sắc bén mang theo sự khinh thị nhìn ra ngoài.

Ha... Mượn dao giết người là thứ Ninh Mộ Hàm này trước nay am hiểu nhất. Cố Thịnh, hãy tận hưởng những ngày tháng yên ổn cuối cùng đi.

Thư ký gật gù lĩnh ngộ, đóng cửa lại rồi ra ngoài.

Đúng lúc này, một cô gái từ trong tối đi ra, bỏ xuống mũ trùm đầu, đi đến chỗ của Ninh Mộ Hàm, đập bàn chất vấn: “Việc gì phải vòng vo như vậy, cứ để tôi một dao đi giết cô ta là xong.”

“Đường Minh Tú, cô thật sự nghĩ vậy sao? Chứ không phải là đang cố tình ngăn cản tôi?” Ninh Mộ Hàm híp mắt, đánh giá cô gái trẻ tuổi trước mặt, hai tay đan vào nhau chống cằm, miệng cười nhưng ánh mắt không cười.

Đường Minh Tú quay phắt lại, “Bà hỏi vậy là có ý gì?” Dừng lại một lúc, nghĩ đến gì đó lại tiếp tục: “Bà đang nghi ngờ tôi là kẻ phản bội?”

“Chuyện đó không là đương nhiên sao? Lần trước cơ hội tốt như thế cô còn ám sát thất bại, chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ để tôi nghi ngờ?”

Đường Minh Tú hừ lạnh, ném một tập hồ sơ lên bàn của bà ta, đáy mắt lạnh lẽo: “Bà tự nhìn đi.”

Ninh Mộ Hàm cầm lấy thứ kia, bộ dáng thong dong thoáng căng cứng rồi ngay lập tức giãn ra: “Kiều Hạ Linh đúng là biết cách tẩy trắng bản thân. Tôi không phủ nhận năm đó tôi thuê đám người kia để che mắt hai nhà Cố, Ninh, tránh cho bọn họ lần ra dấu vết.

Nhưng còn việc Kiều Hạ Linh tự tay hành hạ bản thân trở nên xấu xí để không bị khách tới chọn trúng, đến lúc phát giác ra lại đổ lên đầu chị gái cô là thật. Thông tin này chính là cô tự tay tra được nói cho tôi biết, không lẽ đến chuyện này cô đều quên rồi sao?”

Đường Minh Tú nghe vậy, sự nghi ngại trong mắt tan đi một phần, nhìn thật sâu về phía Nhã Lan một cái rồi xoay người rời đi, “Bà tốt nhất lên cầu bản thân không có liên quan đến cái chết của chị tôi đi. Bằng không dù có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ lôi bà chết chung.”

Ninh Mộ Hàm vuốt v e chiếc nhẫn trên tay, bộ dạng âm trầm nhìn theo. Đường Minh Tú này, quyết không thể giữ lại.



Cố gia mấy hôm nay tương đối bận rộn, vì đến kỳ hạn hai năm thay giúp việc một lần, trừ những người già làm lâu năm được cử từ nhà chính qua từ trước thì những người khác đều được trả cho một số tiền lớn, coi như phí bịt miệng buộc thôi việc.

Chuyện này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến việc sinh hoạt bởi đám người này phần lớn đều phụ trách mấy việc ngoài trời như trồng hoa, chăm sóc cây cối, hoặc không là chuẩn bị bữa ăn trong bếp. Nhưng điểm chung là bọn họ không bao giờ được bước ra ngoài phạm vi cho phép, bằng không sẽ bị đuổi không thương tiếc, cũng nhờ cách này mà Cố gia gần như không cần lo đến việc bị kẻ thù trà trộn vào.

Lão quản gia nhanh nhẹn sắp xếp công việc, giảng giải cho người mới điều gì nên làm và điều gì không nên làm.

kiều Hạ Linh từ trên tầng đi xuống phòng bếp, thấy không có người liền rón rén mở tủ lạnh.

Khụ…

Bất thình lình đằng sau vang lên tiếng ho nhẹ làm cô giật mình, vội vã để lại ly trà sữa trên tay về chỗ cũ, quay đầu, nhớ đến lý do nhà chính hôm nay không có người liền đổi chủ đề, nhe ra hàm răng trắng hỏi: “Dì ơi, mọi người đâu hết rồi ạ?”

Trần Mai đảo mắt nhìn, đưa cho cô một ly sữa bò vẫn còn nóng, nhiệt tình căn dặn: “Vừa rồi lão Triệu đưa người mới thăm quan biệt thự, tiện thể nhắc nhở bọn họ mấy điều ấy mà! Vì có nhiều gương mặt mới nên cháu có thể không quen, có việc gì cứ trực tiếp gọi dì, dì làm giúp cho.”

“Vậy thì không cần đâu. Cháu có một thị vệ trưởng luôn kè kè bên người cùng với một thị vệ phó là được rồi, thật sự không cần thêm một cái camera chạy bằng cơm nữa đâu.”

Đừng đùa, nếu để dì Trần đi theo, ổ ăn vặt của cô không bị dì ấy một chiêu dẹp hết mới là lạ. Chỗ đồ ăn đó là cô dùng đủ mọi cách mới thuyết phục được Cố Thịnh và lão quản gia mua cho đấy! Còn chưa ăn được mấy miếng nữa là.

Trần Mai cốc lên trán cô một cái, giận mà không phải giận trách cứ: “Cháu đấy, ỷ lại lão Triệu và cậu chủ nuông chiều, sắp vô pháp vô thiên luôn rồi! Chút nữa dì phải thay trời hành đạo, hàng phục tên yêu ma quỷ quái như cháu mới được.”

Kiều Hạ Linh lè lưỡi, lém lỉnh nhìn bà làm mặt xấu: “Dì mới không nỡ đâu. Cháu đáng yêu thế này cơ mà, chỗ nào giống yêu ma quỷ quái.”

“Được... Được... Đáng yêu nhất.”

Kiều Hạ Linh giận dỗi ngồi xuống ghế, quay mặt không cùng bà nói chuyện. Hai má phồng lớn, phụng phịu như bị người ta bắt nạt, chu môi, hai ngón tay đan vào nhau, “Dì bắt nạt cháu. Oa...”

Trần Mai vội vã rửa tay chạy đến: “Dì xin lỗi mà, dì không cố ý đâu. Ngoan... Lát làm sườn xào chua ngọt cho cháu được không?”

Kiều Hạ Linh lau nước mặt, dụi đầu vào ngực bà làm nũng: “Vậy vẫn chưa đủ.”

“Vậy bữa này không cần ăn rau nữa được chưa?”

Kiều Hạ Linh vẫn lắc đầu, ánh mắt ngập nước tha thiết, “Mấy cái đó cháu không cần. Hức... Cháu chỉ muốn uống một ly trà sữa, một cái bánh kem cùng với...”

Chưa để cô nói xong, Trần Mai đã đi vào mở tủ, mắt thấy ở góc khuất để gần mười ly trà sữa vẫn còn mới, thở dài lấy chúng ra ngoài, đặt lên bàn, sau đó đi một mạch lên tầng, thu dọn hết chỗ đồ ăn vặt Kiều Hạ Linh giấu khắp nơi, xếp thành từng núi nhỏ, đếm sơ sơ cũng hơn mười chồng như thế.

Trần Mai chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Kiều Hạ Linh. Bà bảo mà, sao dạo này thấy lão Triệu cứ là lạ, lén la lén lút y như làm chuyện trái lương tâm, còn cố tình trốn tránh khi bà hỏi nữa. Hóa ra là cấu kết cùng với phu nhân làm chuyện xấu không thể để cho người biết.

Kiều Hạ Linh cắn môi, đáy mắt như nứt ra nhìn đám bảo bối thân yêu, liên tục lắc đầu chối bỏ: “Mấy cái này cháu không biết thật mà. Là Cố Thịnh ăn đó, cháu không có biết gì hết á. Dì muốn hỏi thì tìm anh ấy là được, cháu không liên quan.”

“Thật?”

“À thì cháu chỉ phụ chút chút thôi, có chút xíu của chút xíu, không đáng bao nhiêu.” Kiều Hạ Linh chột dạ nhìn bà, bấm đầu ngón tay ra hiệu chỗ đồ cô ăn thật sự rất rất nhỏ so với chỗ này.

“Có chút xíu thôi sao?”

“Chuyện đó… Thực chất thì nhiều hơn đó một chút.” Kiều Hạ Linh cắn móng tay, đáng thương hề hề nhìn bà giải thích.

Cố Thịnh đi làm về, trên tay còn cầm theo túi xách lớn màu đỏ đi tới, nhìn thấy chỗ đồ ăn vặt cùng trà sữa trên bàn, đại khái có thể đoán được ra chuyện gì đang xảy ra. Hắn xấu hổ xoa mũi, “Dì Trần, mấy cái đó là do tôi ăn, không liên quan đến cô ấy đâu, dì đừng trách nhầm.”

Trần Mai tức đến bốc khói đầu, chuyện bật lại cậu chủ bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, hôm nay lại làm một cách trôi chảy như đã quen: “Cậu chủ, mấy thứ này sao có thể để phu nhân ăn được chứ? Cậu tránh qua một bên, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải dẹp hết chỗ này. Ai muốn quản thì phải bước qua xác bà già này.”

Từ khi về Cố gia đến nay, này còn là lần đầu tiên Cố Thịnh thấy dì Trần tức giận như vậy nên vô cùng ngạc nhiên, chứ đừng nói đến mèo nhỏ bị dọa đến nỗi nơm nớp lo sợ lép vào ngực của hắn tìm sự an ủi.

Cố Thịnh vỗ nhẹ lên lưng cô trấn an. Mấy thứ đồ kia, hắn đương nhiên không muốn để mèo nhỏ ăn, nhưng lúc nào cô làm nũng là hắn lại mềm lòng, không kìm được mua luôn nhiều như vậy. Giờ dì Trần dọn đi cũng tốt, ít nhất trong nhà vẫn còn có người trị được tiểu ma vương bướng bỉnh này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi