VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG

Bờ ngực phập phồng lên xuống, Nhã Lan uống cạn một ly nước lọc vẫn không thấy đủ, lại tự rót thêm một ly, cổ họng lúc này mới dịu đi một chút. Người làm trong nhà đã bị bà ta đuổi đi từ lâu, chỉ để lại một bãi chiến trường toàn là đồ đạc bị đập đến nát vụn.

“Mẹ, có chuyện gì mà mẹ lo lắng vậy?” Cố Lam Hi đi đến, từ đằng sau đặt tay lên vai của Nhã Lan bóp nhẹ.

“Còn ai ngoại trừ cái tên quái vật kia hả?” Nhã Lan đập mạnh lên bàn nói.

Cố Lam Hi khó hiểu nhìn mẹ mình, lông mày nhăn lại, không hiểu quái vật trong miệng hắn là chỉ ai.

Chưa kịp để hắn suy nghĩ kỹ càng, Nhã Lan lại tiếp tục, “Con nói coi, năm đó tai nạn giao thông, mẹ nó bị cán đến đứt lìa nửa thân người, nó vẫn sống nhăn răng. Đến năm mười năm tuổi bị bọn buôn nội tạng bắt cóc, không những không có chuyện gì còn được ông nội con đón về đây. Ngay cả chúng ta thuê người ám sát nó không biết bao nhiêu lần, nó vẫn ngoan cường sống sót. Con nói, cái thứ đó không phải quái vật thì là gì?”

Đến đây thì Cố Lam Hi đã hiểu người mẹ hắn nói đến chính là người anh trai tài giỏi kia. Kể ra thì hình dung của bà đúng thật, Cố Thịnh đâu chỉ là một con quái vật mà còn là con gián ngày ngày lởn vởn đứng trước mặt bọn họ, đánh không được, giết không chết, đích thị là cái gai trong mắt.

Ngày nào chưa nhổ được cái gai này đi thì hắn không thể nào sống yên, lại càng không cách nào đạt được những gì mình muốn.

“Mẹ, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để hắn ung dung cướp hết tất cả như vậy à?” Cố Lam Hi tức tối nói.

Tài năng của hắn không thua kém Cố Thịnh, lại đều là người của Cố gia, dựa vào cái gì mà ông nội luôn luôn thiên vị như vậy? Nếu ông nội cho hắn nhiều cơ hội bằng một nửa Cố Thịnh thôi thì hắn đã không chật vật như hiện tại mà đã hót vang tiếng ca trên cành cao, khiến người khác phải ngước lên thưởng thức.

“Con yên tâm đi. Mẹ đã bàn với Mạn phu nhân, bà ấy đồng ý cho chúng ta cơ hội. Nếu có thể nắm bắt, Mạn Ly sẽ là vị hôn thê tương lai của con.” Nhã Lan vỗ vai con trai an ủi.

Dù yêu cầu Ninh Mộ Hàm đưa ra có quá đáng, nhưng vì con trai, điều gì bà cũng có thể chấp nhận. Dù sao lão già kia chết sớm cũng tốt, Cố Thịnh không có người chống lưng, khả năng cạnh tranh với bọn họ giảm đi rõ rệt. Cố Đinh thì không cần nói, chỉ cần bà ở bên thổi gió mấy câu, ông ta còn không ngoan ngoãn nghe lời được sao?

“Mạn Ly? Đồ thừa mà Cố Thịnh không cần, con mới không thèm nhặt về, như vậy cũng quá mất mặt.” Cố Lam Hi lắc đầu.

Mạn Ly hắn đã gặp qua vài lần, tính tình ương bướng thất thường, trước giờ chưa bao giờ coi hắn vào mắt. Chưa kể, cô ả đó một hai chỉ có Cố Thịnh, đến Cố gia vài lần cũng chỉ hỏi tên quái vật kia. Một người như vậy, nếu lấy về chẳng phải cung lên làm bà hoàng, cho cô ta leo lên đầu lên cổ ngồi, rồi biết đâu được, trên đầu hắn khi không lại mọc thêm một cái sừng.

“Ngu ngốc.” Nhã Lan chỉ hận rèn sắt không thành thép đánh hắn một cái.

Bất kể thế nào, thân phận của Mạn Ly chính là bậc thang tốt nhất khiến con trai có thể leo lên được vị trí kia. Người anh trai bệnh tật quấn thân kia của cô ta không can hệ vào việc công ty, ngày ngày nằm trong viện nay ốm mai đau, sớm muộn gì cũng chết. Khi đó tài sản lẫn cổ phần của Mạn gia không rơi vào trong tay của Mạn Ly thì là của ai? Cùng lắm khi đó cho cô ta huênh hoang vài năm, bọn họ nhịn lâu như vậy còn chê vài năm này quá dài hay sao?

“Tóm lại việc này con cứ để cho mẹ giải quyết, còn con, dạo này ngoan ngoãn ở nhà, đừng có đến mấy buổi tiệc của đám bạn không đoàng hoàng kia nữa. Nửa tháng sau là sinh nhật của ông con, đi kiếm xem có thứ gì đáng giá mua về làm quà biết chưa?” Nhã Lan cẩn thận dặn dò.

Cố Lam Hi bĩu môi, tuy không phục nhưng không đứng ra phản bác. Ông nội hắn xưa nay đối với quà tặng của bọn họ chưa bao giờ xem trọng, nhìn vài lần liền quăng qua một bên. Xong lại xem mấy thứ rẻ tiền cổ lỗ sĩ Cố Thịnh đem đến như bảo bối, còn làm hẳn một phòng riêng trưng bày mấy thứ đó, làm hắn mỗi lần nhìn đến đều bất bình không thôi.

...

“Mấy ngày gần đây Cố Thịnh còn có hành động nào khác thường không?” Ninh Mộ Hàm dò hỏi.

“Dạ thưa tất cả đều bình thường. Từ sau lần đó, Cố Thịnh mỗi ngày đều đi làm và về nhà đúng giờ, chưa từng đi đâu khác.” Cấp dưới thành thật khai báo.

Cộc... cộc...

Tiếng của móng tay gõ lên bàn vang vọng khắp phòng. Ninh Mộ Hàm nheo mắt, bà ta cứ cảm thấy trong này có vấn đề. Kỳ hạn thực thi cá cược sắp tới, Cố Thịnh lại án binh bất động như vậy, không lẽ thực sự muốn một mình đối mặt với mười tên lính đánh thuê chuyên nghiệp kia. Dù trước đây đã từng có báo cáo rằng một mình thằng nhóc đó hạ được bảy người, nhưng đó chưa ai chứng thực được.

Huống hồ, nửa tháng sau đã là đại thọ của lão gia tử Cố gia, không lý nào ông ta lại để cháu trai bảo bối mạo hiểm như thế. Bọn họ nhất định còn âm thầm làm điều gì đó không thể lộ ra ánh sáng.

“Tra cho tôi, dù là điều nhỏ nhất cũng không được phép bỏ qua, phải theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Còn nữa, người của chúng ta gài vào đấy cũng được bốn ngày rồi, tìm cách kêu cô ta cố ý đắc tội với Kiều Hạ Linh để thuận đà truyền tin ra ngoài. Nhớ lấy, không được phép để lộ bất kỳ sơ hở nào để người khác biết được là chúng ta làm.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Cố Thịnh, Kiều Hạ Linh, hai con chuột nhắt này, bà sớm muộn gì cũng phải tự tay giế t chết chúng, trả thù cho đứa con trai bảo bối của bà.

...

“A... Nóng quá... Cô làm cái gì vậy?” Kiều Hạ Linh nhảy lên, tránh thoát ly trà nóng vừa đổ xuống tay, hai mắt giận dữ trừng nữ giúp việc đứng bên cạnh.

Cố Thịnh từ trong bếp chạy tới, trên mặt vẫn còn dính dấu đen do khi nãy làm cháy trứng, cầm lấy tay cô lên xem xét: “Em không sao chứ?”

Kiều Hạ Linh lắc đầu, trề môi làm nũng: “Không sao á, nhưng mà nếu ai đó...”

Chưa để cô nói hết, nam nhân đã cúi xuống thổi nhẹ lên chỗ hơi đỏ trên tay, cẩn thận rúm nhẹ vài cái, hai hàng lông mày cau lại, quay người liếc nhìn cô giúp việc kia như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ông chủ... Phu nhân... Tôi... Tôi không cố ý thật mà. Xin hai người hãy tha thứ cho tôi lần này đi, lần sau tôi không dám tái phạm nữa.” Nữ giúp việc hoảng sợ quỳ xuống đất, cầm lấy ống quần của Cố Thịnh lắc lư liên tục, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Cố Thịnh: “...” Hắn lại không cho người giết cô ta, cô ta khóc bù lu bù loa như cha chết mẹ vong đến nơi như vậy làm gì?

“Thôi không sao. Lần sau cẩn thận là được, cho dù bị sắc đẹp của tôi mê hoặc cũng không thể hậu đậu vậy nữa biết chưa?” Kiều Hạ Linh ve vẩy tóc, đắc ý lắc lư thân mình đã có chút tròn của mình.

Nữ giúp việc ngây thơ liên tục gật đầu phụ họa, tiện thể vuốt mông ngực một phen: “Đúng vậy! Đúng vậy! Sắc đẹp của phu nhân phải gọi là tuyệt thế giai nhân, nghiêng nước nghiêng thành, cổ kim độc nhất, không ai bì kịp.”

Bàn tay đang nắm lấy tay của Kiều Hạ Linh siết lại, không vui nhìn vào, Kiều Hạ Linh bất đắc dĩ, chỉ có thể rướn người hôn lên má phải của hắn một cái lấy lòng, “Anh đúng là cái bình dấm chua di động.”

Cố Thịnh nhéo mũi cô, “Còn không phải do em suốt ngày trêu hoa ghẹo bướm.”

Mọi người: “...” Hôm nay lại được ăn một nồi cơm chó to đùng.

Nữ giúp việc: “...” Oan uổng quá! Cho cô mười lá gan cô cũng không dám có ý tưởng không an phận với phu nhân, cô còn muốn lấy chồng sinh con chứ chưa muốn tuổi xuân chết sớm.

Đáng tiếc, hai người đã kéo nhau vào trong phòng không nghe được lời oan ức trong lòng cô, bằng không Cố Thịnh rất có thể cho cô ngay lập tức nghỉ việc để về quê nuôi cá rồi trồng thêm rau, tiện thể lấy thêm một ông chồng, vĩnh viễn không quay trở lại thủ đô.

“Anh nhẹ tay chút coi, bảo bối đau nè.” Kiều Hạ Linh giơ cánh tay đã không còn vết đỏ ra, tùy ý véo thêm một cái làm đỏ cả mảng, đáng thương hề hề nói.

“Em đấy... Em đấy! Đã nói là đổ nước nguội, sao cuối cùng lại biến thành nước nóng hả?” Cố Thịnh giận dỗi kéo cô vào lòng, hệt như con gà mổ thóc mổ lên miệng của cô vài cái cho hả dạ.

“Là em bảo cô ấy đổi đấy! Chỉ hơi nóng chút thôi, không có vấn đề gì. Tuy rằng người mà Ninh Mộ Hàm cài vào bị chúng ta nẫng tay trên, biến thành người của mình nhưng đâu ai đảm bảo không còn người của bà ta trong này. Nên là diễn thì cũng phải diễn cho trót, tý nữa anh ra tay, nhẹ chút, bằng không lúc Lạc Linh đòi người, em không biết ăn nói thế nào đâu.”

”Anh biết rồi! Em yên tâm đi, anh tự có chừng mực.”

Và sau đó, nữ giúp việc kia bị hắn phạt đến ngục tối ba ngày, lúc về cả người sụt đi hẳn ba cân, toàn thân hốc hác không nói, tinh thần còn giống như xuất hiện vết nứt. Người khác hỏi cô, cô ta chỉ sợ hãi lắc đầu, kiên quyết không bao giờ muốn trở về nơi đó lần hai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi