VỢ ƠI, VỀ NHÀ NÀO!

"Cô bị sao vậy?" Nhìn bộ dạng thảm thương của Cố Minh Minh, cô cũng không giấu được vài nét lo lắng cùng sợ hãi.

"Bệnh viện...mau đưa tôi...a." Cô ta nhăn mặt cố nặn ra từng chữ một cách khó khăn.

"Được, tôi đỡ cô." Cô đưa tay ra gấp gáp muốn đỡ Cố Minh Minh dậy. Xong cảm thấy bàn tay mình xuất hiện dòng nước âm ấm.

Đưa tay ra trước mặt, đúng lúc trời cao rạch ngang một vệt sét dài. Vệt sét nghe đến chói tai nhưng cũng vì nó mà cô có thể thấy thứ bên trên tay mình.

Máu...là máu!

"Á!" Cô hét lên thất thần, sự sợ hãi bao trùm lấy cả cơ thể.

"Em có sao không?" Trần Phong phía sau đỡ lấy tấm lưng nhỏ của cô. Xong nhìn xuống người phụ nữ bên dưới, đôi mắt trừng to lên kinh ngạc.

"Em...không sao, mau giúp cô ấy đi bệnh viện. E là cô ấy bị động thai rồi!" Cô run run miệng, toàn thân lẩy bẩy sợ hãi vô cùng.

"Được. Không nên chậm trễ." Thoáng nghe qua hàng mi Trần Phong hơi nhéo lại, không còn thời gian suy tính, mạng người là quan trọng nhất.

Trần Phong cố bồng Cố Minh Minh lên khỏi mặt đất, còn cô cũng góp sức đẩy thân thể nhuốm máu một phần dưới hạ thân của cô ta lên, khuôn mặt cô ta đều đã tái nhợt lại, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.

"Em đi báo cho Lục tổng và Cố Dương Mịch, anh đưa cô ta đi viện trước." Trần Phong gấp gáp ngoái đầu lại nhìn cô, chưa đợi cô đồng ý đã rảo chân bước nhanh về phía hầm để xe.

"Vâng." Cô gật đầu lia lịa, đôi chân cũng không giữ được bình tĩnh chạy nhanh về phía trong nhà hàng.

"Lục Tiêu Bá! Lục Tiêu Bá!" Cô mở xoạch cánh cửa, đôi môi đỏ hồng không ngừng thốt lên cái tên đã in ấn sâu trong lòng.

"Có chuyện gì thế? Tô Hiểu Du, cô bị sao vậy?"

Trong căn phòng lớn chỉ còn lại duy nhất Cố Dương Mịch, anh ta đang cầm chiếc điện thoại, xong thấy bộ dạng của cô không khỏi bất ngờ mà đứng bật dậy, toàn thân cô nhuốm một mảng màu đỏ, tay cũng không tránh được tình trạng đỏ thẫm.

"Lục Tiêu Bá...Lục Tiêu Bá đâu?" Cô hoảng sợ nhìn xung quanh.

"Anh ta và Cố Minh Minh đã về trước rồi." Vừa nói Cố Dương Mịch vừa nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cô, cố tìm cho ra xem vết thương ở chỗ nào.

"Về rồi?" Cô nhăn mặt. "Mau, em gái anh bị động thai rồi, mau đến bệnh viện!" Cô một tay kéo Cố Dương Mịch lôi xồng xộc ra ngoài, miệng cũng không quên giải thích.

Cố Dương Mịch sững người lại, thần sắc cũng thay đổi, tay giựt mạnh về phía sau nhìn cô hoài nghi. Cố Minh Minh từ khi nào đã có thai chứ? Và vì sao cô ta lại động thai? Chẳng phải mới ban nãy còn tình cảm thắm thiết với Lục Tiêu Bá sao, giờ lại không thấy anh ta đâu mặc dù hai người cáo từ rằng sẽ về cùng nhau?

"Anh sao vậy? Đi thôi, Cố Minh Minh cần người giám hộ." Tô Hiểu Du quay lại nhìn anh ta khó hiểu, đến lúc này anh ta còn suy nghĩ gì nữa chứ.

"Tôi đi lấy xe." Bị giọng nói phẫn nộ của cô làm cho tỉnh ngộ, anh ta với tay lấy chùm chìa khóa trên bàn rồi gấp rút chạy ra khỏi phòng.

...

Trong hành lang bệnh viện vắng vẻ, ban đêm chìm xuống nên không mấy có người còn qua lại, khắp phòng đều là sự im lặng, duy nhất phòng cấp cứu là vẫn còn sáng đèn.

"Phong, cô ấy sao rồi?" Tô Hiểu Du và Cố Dương Mịch sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm ra Trần Phong đang ngồi ngoài phòng cấp cứu.

"Đang cấp cứu." Trần Phong trầm giọng lên tiếng.

Cái áo sơ mi của anh đang mặc cũng bị một màu đỏ thẫm nhuốm vào làm cho nổi bật. Toàn thân ướt sũng không một nơi khô ráo, nhìn Trần Phong như vậy cô càng thêm cảm kích vô cùng. Anh thật là tốt bụng.

"Chuyện này là thế nào?" Cố Dương Mịch không để hai người nói chuyện riêng, giọng nói bần thần lúc này mới lên tiếng.

Tô Hiểu Du nhìn anh ta, ánh mắt hơi nhíu lại, đưa tay vuốt vuốt mi tâm mới cất giọng lãnh đạm.

"Tôi thấy Cố Minh Minh nằm trên mặt đấy, khi lại gần đã thấy cô ta đau đớn như vậy rồi. Không thấy vết thương nào cả, chỉ có thể kết luận do cái thai trong bụng xảy ra chuyện."

Hai người đàn ông chăm chú nhìn thái độ của cô, trong lòng cũng hiện ra hàng ngàn câu hỏi. Như thể tại sao Cố Minh Minh năm lần bảy lượt hại cô tại sao cô vẫn cứu? Hoặc là tại sao cô biết Cố Minh Minh có thai chỉ vì xuất huyết hạ thân?

"Tại sao em biết cô ta có thai?" Trần Phong cất giọng nghi ngờ, đôi mắt khó hiểu nhìn cô không rời.

Tô Hiểu Du im bặt, tay siết chặt vào nhau, khi nhìn sang Cố Dương Mịch cũng thấy vẻ ngoài tán đồng cũng anh ta. Dường như cả hai đang cùng mong chờ một câu trả lời.

"Là Cố Minh Minh nói với em. Cô ta đã có thai gần hai tháng rồi."

Cố Dương Mịch lúc này mới cứng họng, chính anh ta cũng không tưởng tượng được rằng Cố Minh Minh lại có thai mà không thông báo cho ai, lại đi báo cho Tô Hiểu Du?

"Vậy cha đứa bé chẳng phải là..." Trần Phong nhíu chặt mày, giọng nói khàn khàn cất lên, dường như anh đã biết điều gì.

"Phải. Cha đứa bé là Lục Tiêu Bá."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi