VÕ THẦN NGHỊCH THIÊN: MA PHI CHÍ TÔN

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trên đường cái nhộn nhịp ở Quận Thành, một bạch y thuần khiết như hoa sen từ từ lướt qua, khiến mọi người đều bất giác hô hấp căng thẳng, cuối cùng không thể dời ánh mắt từ trên người thiếu nữ hoa sen kia đi.

Lúc này Quân Mộng Liên như là một gốc cây bạch liên trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết có độ cong nhàn nhạt, tóc đen khẽ bay ở trong gió, y phục trắng như tuyết, như không có một tia tạp chất.

Nhưng người có tâm cũng có thể nhìn ra, nàng chỉ như tiên là bên ngoài, phần khí chất tục khí kia dù thế nào đều không thể che dấu.

Loại cảnh giới siêu phàm thoát tục này nàng vẫn không thể đạt đến.

Nhưng mà, bây giờ tất cả mọi người đều đặt ánh mắt ở trên người thiếu nữ, vì vậy không ai thấy kia giấu một con hồ ly màu lửa đỏ ở trong đám người……

Hồng Ngọc chớp đôi mắt, tròng mắt chứa tia xảo trá, sau đó nhanh như chớp biến mất ở trong đám người.

Xoẹt!

Một ánh sáng xanh tiến lên không trung, Quân Mộng Liên ngẩn ra một chút, nàng vội vàng thu chân lại, cảnh giác nhìn khắp nơi, đúng lúc này, đoàn người xung quanh dần tản đi, rồi sau đó Liễu Thiếu Thần mặt đầy ý cười xuất hiện ở trước mặt của nàng.
“Liễu công tử, sao ngươi lại ở đây?”

Quân Mộng Liên thẹn thùng cúi đầu, bộ dáng kia mười phần điệu bộ của tiểu nữ nhi.

Nhưng cái gì Liễu Thiếu Thần cũng không nói, chỉ mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng, không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Thiếu Thần, trong lòng Quân Mộng Liên nhấc lên một tia xúc động khác thường, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết kia hơi ửng đỏ như say, hô hấp cũng dần dồn dập.

Rốt cuộc nàng không kìm nén được xúc động trong lòng, xông về phía Liễu Thiếu Thần……

Ở ngoài ảo cảnh, mọi người vốn còn đang chìm vào khuôn mặt của Quân Mộng Liên, bất ngờ thấy được một màn kế tiếp, tập thể đều choáng váng.

Hiện…… Hiện trường trực tiếp.

Hơn nữa Quân Mộng Liên là người chủ động, đối tượng lại là một…… Khất cái.

Khất cái đáng thương, vừa rồi không biết thứ gì đẩy hắn một cái, hắn đã xông đến trước mặt Quân Mộng Liên, không đợi hắn phản ứng kịp, đã bị Quân Mộng Liên như lang như hổ hung hăng áp đảo.

Hai mắt mọi người đều mở to, giật mình nhìn Quân Mộng Liên đang ngồi vận động ở trên người khất cái, vẻ mặt kia như là nuốt vào một con ruồi ghê tởm.

Có lầm hay không? Một màn hương diễm này lại là mỹ nữ và khất cái? Hơn nữa khất cái này không biết đã bao nhiêu này không tắm rửa, trên người tỏa ra một mùi tanh tưởi, nhưng Quân Mộng Liên như bụng đói ăn quàng, ngay cả khất cái đều không buông tha.

Đương nhiên, nếu có người nguyện ý nghĩ nhiều một chút, sẽ biết Quân Mộng Liên là trúng bẫy, nhưng bây giờ bọn họ khó có được nhìn thấy hiện trường trực tiếp, cho nên cũng không có ai nguyện suy nghĩ khác.

“Liên Nhi!”

Liễu Thiếu Thần và Quân Tử Duy vừa mới chạy đến, khi nhìn thấy Quân Mộng Liên cường trên một khất cái, sắc mặt cả kinh trắng bệch, vẫn là Quân Tử Duy phản ứng kịp, giơ tay hung hăng đánh Quân Mộng Liên hôn mê bất tỉnh.

Quân Mộng Liên mềm mại ngã vào trên người Quân Tử Duy, dưới thân là một đống chất hỗn hợp đỏ trắng khó coi, ông ta nhíu mày lại, cởi áo ngoài che người của thiếu nữ lại.

“Liễu công tử……” Quân Tử Duy muốn nói gì đó, nhưng không khỏi trông thấy vẻ mặt chán ghét của đối phương.

Lòng của ông ta lập tức lộp bộp một chút, khóe miệng nở nụ cười chua xót.

Cho dù ông nói Liên Nhi là bị người hãm hại thì sao? Sao Liễu công tử có thể thú một nữ nhân thân không trong sạch? Kể cả nữ nhân kia đã cứu tính mạng của hắn.

“Phụ thân, con làm sao vậy?” Quân Mộng Liên yếu ớt tỉnh lại, nàng nhớ rõ vừa rồi như đến một nơi không người, trùng hợp gặp phải Liễu Thiếu Thần, không biết vì sao trong lòng có một trận khô nóng, chỉ có quan hệ xác thịt với hắn mới có thể giải trừ cảm giác nóng này.

Chính là vì sao phụ thân lại ở đây? Còn có nhiều người như vậy?

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng hét to: “Lưu manh, ngươi là lưu manh! Ngươi lại…… Lại làm ta, đây là lần đầu tiên của ta a a a, ngươi cần phải bồi thường cho ta!”

Khất cái ôm chặt ngực, cơ thể lui về phía sau vài bước, vẻ mặt tức giận nhìn Quân Mộng Liên.

Từ dấu vết trên người hắn là có thể nhìn ra vừa rồi gặp phải cái gì……

“Ha ha, Quân Mộng Liên Quân gia thật đúng là bụng đói ăn quàng.”

“Nói đúng lắm, ngay cả khất cái đều không buông tha, nàng thiếu nam nhân như vậy sao? Nếu thật sự thiếu, ca ca nguyện ý bồi ngươi, ha ha ha.”

“Không nghĩ đến Quân Mộng Liên thoạt nhìn thuần khiết vô hại, lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy, đúng rồi, ta còn nghe nói ở đại bỉ ngày hôm qua của Quân gia, nàng còn vu hãm người khác muốn làm chuyện bậy bạ với nàng, ta xem chỉ có nàng muốn làm chuyện bậy bạ với người khác đi, chậc chậc, khất cái này thật đúng là đáng thương, lần đầu tiên đã bị nữ nhân này hủy hoại.”

Nói một câu cuối cùng rõ ràng là một nữ tử, trong giọng nói chứa ý ghen ghét, ai bảo Quân Mộng Liên luôn là một bộ dáng thanh khiết, ai ngờ trong lòng nàng ta lại dơ bẩn như thế?

Sắc mặt của Quân Mộng Liên từ xanh chuyển dang trắng, nàng nắm chặt lấy ống tay áo của Quân Tử Duy, lắc đầu, nói: “Phụ thân, đây là giả, đúng hay không? Đây tuyệt đối không phải là sự thật!”

Nàng nhìn thấy rõ ràng là Thiếu Thần ca ca, vì sao lại biến thành khất cái dơ bẩn này?

Nếu có người ở trong trận pháp, thì có thể nhìn ra Quân Mộng Liên lâm vào ảo cảnh của trận pháp tứ cấp, trận pháp tứ cấp này Quân Thanh Vũ còn chưa từng học được, cho nên nàng vì đối phó với Quân Mộng Liên mà đặc biệt để Vô Đạo lão nhân luyện chế.

Ở trong ảo cảnh, sẽ chiếu ngược ra một màn khát vọng trong lòng Quân Mộng Liên, nàng ta hãm sâu vào trong ảo cảnh không thể nhìn ra tình cảnh bên ngoài, nhưng ở bên trong đã xảy ra tất cả những gì, ngoài ảo cảnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cũng coi như Quân Mộng Liên xui xẻo, vốn dĩ Quân Thanh Vũ chỉ là muốn ép một màn chân thật trong lòng nàng ta ra thôi, nhưng Hồng Ngọc vo cùng hận Quân gia, cho nên đã thuận tiện hạ xuân độc, hơn nữa còn tốt bụng tặng nàng một khất cái, đến cuối cùng thành Quân Mộng Liên bụng đói ăn quàng……

Quân Tử Duy không nói gì, trên khuôn mặt đầy vẻ xanh mét.

Dần dần, lòng của Quân Mộng Liên trầm xuống, nàng nhìn về phía khất cái dơ bẩn kia, sắc mặt lập tức dữ tợn, đều là tại hắn, tất cả đều là lỗi của khất cái này, nàng muốn giết hắn, nhất định phải giết hắn.

“Ngươi đi tìm chết đi! A a a! Ngươi đi tìm chết cho ta!”

Quân Mộng Liên điên cuồng hét to, kiếm trong tay nhanh chóng rời khỏi tay, khất cái sợ đến mức cả người đều ngồi liệt dưới đất không thể nhúc nhích, ngay ở lúc kiếm sắp cắt qua yết hầu của khất cái, keng một tiếng, một cục đá va vào thân kiếm, thanh kiếm kia đột nhiên rơi xuống.

Thật vất vả nhặt về một cái mạng, khất cái không bao giờ muốn tìm nữ nhân điên này tính sổ, vội vàng nhặt xiêm y rách tung toé lên bỏ chạy.

“Thiếu Thần ca ca……” Quân Mộng Liên kinh ngạc nhìn về phía Liễu Thiếu Thần.

Liễu Thiếu Thần lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, trên khuôn mặt tao nhã laijch sự kia không còn ôn nhu như trước.

“Hắn là vô tội.”

Nói xong lời này, Liễu Thiếu Thần không nhìn nàng thêm một cái, xoay người biến mất ở trên đường phố.

Gió lạnh vèo vèo thổi qua, Quân Mộng Liên nhìn bóng dáng nam nhân dần đi xa, nhịn không được ôm cánh tay, lạnh đến run lập cập.

Nàng biết, lần này mặc kệ nói cái gì, Thiếu Thần ca ca cũng sẽ không yêu nàng……

Phụt một tiếng, Quân Mộng Liên phun ra một ngụm máu tươi, khung cảnh trước mắt đột nhiên mơ hồ, bước chân của nàng lảo đảo lui về phía sau hai bước, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, sau đó, ở dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, thân thể tuyết trắng mềm mại kia ngã thật mạnh xuống mặt đất……

Sau núi Quân gia, hai tay của Liễu Thiếu Thần đặt ở sau lưng, thâm trầm nhìn nhà tranh lẻ loi kia, trên khuôn mặt nho nhã tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hai năm trước, Liên Nhi đã cứu hắn ở đây……

Vốn dĩ hắn vẫn luôn muốn đến đây nhìn xem, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, cho nên hơn nửa tháng đi vào Quân gia đều chưa từng đến xem một cái.

Tuy khi đó người bị trọng thương, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ chăm sóc hắn, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không quên bạch y như tiên nữ kia. Vì sao qua gần hai năm, Liên Nhi đã biến thành bộ dáng như thế?

Dối trá, ngoan độc……

Liễu Thiếu Thần cười khổ một tiếng, đây là nữ tử thiện lương lúc trước đã cứu mình sao?

“Liễu công tử, sao ngươi lại ở đây?”

Một giọng nói bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, Liễu Thiếu Thần từ từ xoay người lại, lạnh nhạt nhìn nam nhân trung niên đứng ở trước mặt, khẽ nhíu mày: “Ngươi là nhị bá của Liên Nhi?”

“Ha ha, thì ra Liễu công tử còn nhớ rõ ta.” Quân nhị gia lạnh nhạt cười, từ sau khi Quân Nhất Phàm bị Quân gia từ bỏ, ông ta đã rất ít khi xuất hiện ở trước mặt người khác, trong lòng cũng oán hận Quân Tử Duy ngoan độc, vì trả thù Quân Tử Duy và Quân Thanh Vũ, ông ta không còn trầm mê với nữ sắc, nhưng thật ra vẫn luôn tu luyện ở sau núi.

“Không biết Liễu công tử đến đây là làm cái gì?”

Liễu Thiếu Thần khẽ thu ánh mắt lại, ánh mắt nhìn nhà tranh này, nói: “Ta chỉ là đến hoài niệm một chút mà thôi.”

“Hoài niệm?” Quân nhị gia ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Liễu Thiếu Thần: “Chẳng lẽ Liễu công tử biết Quân Thanh Vũ?”

Không có khả năng? Nhìn bộ dáng của bọn họ cũng không giống như biết nhau.

“Quân Thanh Vũ? Nơi này có liên quan gì với Quân Thanh Vũ?” Liễu Thiếu Thần nghi ngờ nhìn về phía Quân nhị gia, mày khẽ nhíu lại, đây không phải là nơi Liên Nhi đã từng cứu hắn sao?

Năm đó hắn rời đi đã không có người ở đây, nhưng hắn vẫn là có thể nhớ rõ nhà tranh lẻ loi ở sau núi này……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi