VÕ THẦN NGHỊCH THIÊN: MA PHI CHÍ TÔN

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Liễu công tử không biết sao? Nơi này là nơi Quân Thanh Vũ sống mười mấy năm, nàng vẫn luôn không rời đi.” Nghe thấy lời nói của Liễu Thiếu Thần, Quân nhị gia càng thêm nghi ngờ, nếu Liễu công tử không biết nơi này là nhà của Quân Thanh Vũ, vậy hắn đến đây hoài niệm cái gì?

Quân Thanh Vũ……

Trong nháy mắt Liễu Thiếu Thần nhớ đến thiếu nữ có khí chất thanh lãnh kia, tâm động một chút, hỏi: “Vậy Quân Mộng Liên ở đâu? Quân Mộng Liên có đến đây hay không?”

“Ha ha, sao có thể?” Quân nhị gia cười ha ha, nói: “Quân Mộng Liên chưa bao giờ đến loại địa phương này, nàng cho rằng đến đây sẽ hạ thấp thân phận của nàng.”

Nói đến Quân Mộng Liên, nhị gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, bây giờ ông ta tràn ngập thù hận với mỗi người Quân gia, nếu không phải bọn họ, sao Phàm Nhi sẽ ở Mục gia chịu khổ?

Liễu Thiếu Thần chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng nhiễm hương vị chua xót, thật lâu sau, hắn mới mở miệng: “Ngươi có biết Noãn Hòa ngọc bội trong tay Quân Mộng Liên là từ chỗ nào có được hay không?”

Nhị gia nhíu mày, nghi ngờ nhìn Liễu Thiếu Thần: “Noãn Hòa ngọc bội?”

“Không sai, chính là đông ấm hạ lạnh, hơn nữa Noãn Hòa ngọc bội có thể giúp võ giả tu luyện.”

“Ngươi nói chính là ngọc bội kia?” Nhị gia ngẩn ra, ánh mắt lóe vài cái: “Ta nhớ rõ hình như tiểu nhi lấy được ngọc bội từ trong tay tiện…… Nữ nhân Quân Thanh Vũ kia, sau đó ngọc bội kia lại mất tích, qua mấy ngày ta mới nhìn thấy trên người Quân Mộng Liên, lúc ta truy hỏi thì biết được ngọc bội kia bị tiểu nhi cầm đi tặng cho Quân Mộng Liên, a, Liễu công tử, ngươi muốn đi đâu?”

Liễu Thiếu Thần như không nghe thấy nhị gia nói, bước chân lảo đảo đi xuống núi.

Thì ra, lúc trước hắn làm tất cả đều buồn cười như vậy.

Quân Mộng Liên căn bản không phải là nữ tử thiện lương như tiên nữ hai năm trước hắn gặp được, mà cuối cùng, hắn lại vì một hàng giả, không tiếc giằng co với ân nhân cứu mạng chân chính……

Liễu Thiếu Thần cười chua xót, đột nhiên cảm giác mặt trời trên không trung chói mắt như thế.

……

Sau khi Quân Thanh Vũ rời khỏi Quân gia cũng không ở thương hội Cảnh Nhân, mà là mua một tòa nhà cách Quân gia không xa, hơn nữa tự gọi thế lực của mình là Quân Môn.

Quân Môn xuất hiện đương nhiên không giấu được những người Quân gia đó, nhưng ai bảo hậu trường của Quân Môn là Lưu Nguyệt Môn, so với hậu trường của Quân gia mạnh hơn không ít, buồn cười bây giờ Quân gia còn không biết Liễu Thiếu Thần đã biết tất cả.

Lúc này trong Quân Môn, Quân Thanh Vũ nhìn mọi người đông đảo đứng ở trong đại sảnh, khẽ cong môi: “Các ngươi hẳn là biết, Quận Thành này không giữ được bước chân của ta, cho nên, ta sẽ không làm lão đại của Quân Môn, vị trí lão đại này sẽ do mập mạp đến ngồi đi.”

Nàng còn có rất nhiều tiếc nuối muốn đi hoàn thành, bởi vì không lâu nữa chính là lần đầu nàng gặp được người kia ở kiếp trước, cả đời này, nàng cũng sẽ gặp lại người đó vào một ngày kia……

“Không được, tuyệt đối không được.” Mập mạp liều mạng lắc đầu: “Mập mạp ta đã quyết định, sẽ nhận ngươi làm lão đại, chắc chắn các huynh đệ cũng có ý tưởng này, dù sao ta không muốn làm lão đại, nhưng ta cũng biết ngươi nhất định sẽ không ở lai Quận Thành nho nhỏ, cho nên muốn đi đâu thì đi đó, vị trí lão đại giữ lại cho ngươi, ngươi hãy phong ta làm một tổng quản, khi ngươi không ở đây sẽ thay ngươi quản lý Quân Môn.”

Nhìn hai mắt chân thành tha thiết của mập mạp, Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Vậy được rồi.”

Nghe thấy cuối cùng Quân Thanh Vũ cũng đồng ý làm lão đại Quân Môn, tất cả mọi người hoan hô, mà bây giờ mọi người cũng không thể tưởng được, lựa chọn theo nàng rời khỏi Quân gia, là chuyện chính xác nhất cả đời bọn họ đã làm.

Cho đến nhiều năm sau, bọn họ còn vì việc này mà nói chuyện say sưa……

“Nếu các ngươi đã lựa chọn trở thành người của Quân Môn ta, ta chỉ có một yêu cầu với các ngươi.” Ánh mắt thanh lãnh nhìn bốn phía xung quanh, khuôn mặt của Quân Thanh Vũ lạnh lẽo: “Một đời một kiếp, không được phản bội Quân Môn ta, nếu không thủ đoạn của ta các ngươi cũng đã gặp qua rồi đấy.”

Mọi người đều bất giác căng thẳng, nhìn sắc mặt thanh lãnh của Quân Thanh Vũ, gằn từng chữ một tuyên thệ nói: “Xin lão đại yên tâm, chúng ta nhất quyết sẽ không phản bội Quân Môn.”

Bọn họ phản bội Quân gia, là Quân Tử Duy quá vô tình lãnh khốc, mà bọn họ tin tưởng, ở dưới dẫn dắt của Quân Thanh Vũ, bọn họ quyết định sẽ không có lòng phản bội.

Nhìn nàng bảo vệ Quân béo, là có thể biết được nàng là một dạng người gì, người trọng tình trọng nghĩa như thế, đáng giá để bọn họ dùng cả đời đuổi theo.

“Tốt.” Quân Thanh Vũ khẽ mỉm cười, vỗ tay, nói: “Hồng ngọc, dẫn linh thú ta bảo ngươi đi bắt đến đây.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa phát ra một tiếng hồ hú, rồi sau đó vô số linh thú dò đầu ra, tuy chủng loại của những linh thú đó phức tạp, nhưng đều không ngoại lệ, đều là linh thú thất giai.

Linh thú thất giai ở quận thành cũng coi như là cường giả một phương, huống chi nơi này còn có nhiều linh thú thất giai như vậy.

“Đây chính là Hồng Ngọc chuẩn bị cho các ngươi, mỗi người một con định ra khế ước.” Quân Thanh Vũ như nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, mỉm cười mở miệng giải thích.

“Cái này……” Quân béo do dự nửa ngày, yếu ớt nói: “Khế ước với linh thú cần yêu cầu Khế Thú Trận, không có Khế Thú Trận võ giả không thể khế ước.”

“Khế Thú Trận ta đã sớm chuẩn bị.” Quân Thanh Vũ tháo túi Càn Khôn bên hông xuống, lập tức vô số ánh sáng màu đỏ bay ra, từng cái rơi xuống trong tay mọi người.

Lúc này khuôn mặt của mọi người đều choáng váng, không dám tin nhìn Khế Thú Trận mình cầm trong tay.

Con mẹ nó đây chính là Khế Thú Trận, không phải cải trắng gì, nàng lại lập tức lấy ra nhiều như vậy? Cho dù là Quân gia cũng không có khoản lớn như vậy chứ?

Quân béo hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt của hắn vừa chuyển từ Khế Thú Trận đến một đầu Kim Văn Hổ, Kim Văn Hổ kia vốn định giãy giụa, sau khi nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Hồng Hồ thì vội vàng ngoan ngoãn đứng ở đó.

Một ánh sáng thoáng hiện ra, Kim Văn Hổ rung đùi đắc ý đi đến bên cạnh Quân béo, dùng đầu cọ vài cái lên trên người hắn, một bộ dáng rất tốt.

“Thành…… Thành công?”

“Nhanh, nhanh đi khế ước!”

“Ngọc Xà kia là của ta, ai cũng không được đoạt với ta!”

Trong lúc nhất thời, mọi người phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy về phía linh thú, sôi nổi lấy Khế Thú Trận ra, lập tức ánh sáng khế ước không ngừng thoáng hiện ở trong đại sảnh.

Cho đến khi tất cả mọi người khế ước linh thú xong, bọn họ còn chưa từ trong kinh ngạc và vui mừng ra.

Quân Thanh Vũ vỗ tay, đứng lên: “Những linh thú thất giai này các ngươi tạm thời dùng, chờ về sau lại cho các ngươi Khế Thú Trận tốt hơn, lúc đó có thể khế ước với linh thú cường đại hơn, đúng rồi, nơi này là Tụ Linh Trận cỡ trung, chắc chắn có thể giúp các ngươi nhanh chóng đột phá……”

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại bị nàng làm cho kinh ngạc choáng váng lần nữa, vừa rồi nàng nói cái gì? Về sau còn có Khế Thú Trận mạnh hơn? Đây…… Đây mẹ nó là lời người có thể nói sao?

Đột nhiên, tất cả mọi người cảm thấy rất may mắn khi rời khỏi Quân gia, mà những người không đi theo Quân Thanh Vũ đó, bọn họ đã có thể tưởng tượng ra bọn họ sẽ hối hận bao nhiêu rồi……

Năm ngày, là kỳ hạn cuối cùng Cảnh Nguyệt Hiên cho Quân gia.

Lão gia chủ gom bảy gom tám mà vẫn chưa gom đủ năm mươi vạn hoàng kim, nhưng ông ta không còn biện pháp nào khác, ông ta chỉ có thể để Quân Tử Duy cầm tất cả khế đất và trân bảo của Quân gia đến Quân Môn.

Nhưng vừa đi vào Quân Môn Quân Tử Duy đã cảm thấy không thích hợp.

Vốn những chi thứ Quân gia đó nhìn thấy ông ta sẽ sợ đến mức cúi đầu không dám nói lời nào, giờ lại ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng hoàn toàn không để ông ta vào mắt.

Quân Tử Duy âm thầm mắng một câu tiểu nhân đắc chí, ra lệnh cho Quân Đàm dẫn hắn đi gặp Quân Thanh Vũ.

Theo ông, Quân Môn có thể đối mặt với ông như vậy, còn không phải là ỷ vào có Cảnh Nguyệt Hiên làm hậu TSo? Nếu không có Cảnh Nguyệt Hiên, vậy bọn họ cái gì cũng đều không phải.

Ai ngờ Quân Đàm khinh thường nhìn ông một cái, hừ lạnh nói: “Lão đại của chúng ta là ngươi muốn gặp là gặp sao? Ngươi nằm mơ đi, cũng không nhìn xem ngươi có đức hạnh gì, xứng đáng để gặp lão đại của chúng ta sao? Để đồ vật lại, rồi ngươi cút đi.”

Sắc mặt của Quân Tử Duy trầm xuống, tên tiểu tử thúi này từ đâu mà lớn mật ngập trời nói với ông như vậy?

“Quân Đàm, ta nể mặt ngươi vốn là người người của Quân gia ta, lần này tạm tha cho ngươi, lập tức dẫn ta đi gặp Quân Thanh Vũ, nếu không ngươi khó có thể sống đến ngày mai!”

“A, ta rất sợ hãi.” Quân Đàm hoảng sợ lui về phía sau hai bước, vỗ ngực, bộ dáng hoàn toàn chịu kinh sợ: “Ta thiếu chút nữa đã quên, Quân gia chủ ngươi là cường giả Hậu Thiên thất cấp, ta chỉ là một tam cấp nho nhỏ mà thôi, sao có thể so với Quân gia chủ ngươi? Hậu thiên thất cấp thật là lợi hại, toàn bộ Quận Thành so với Quân gia chủ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

“Xem như ngươi thức thời!” Quân Tử Duy hừ lạnh một tiếng, Quân Đàm này chỉ là tam cấp mà thôi, có thể dọa thành như vậy cũng là lý đương nhiên, nhưng không biết vì sao ông cảm giác có chút không thích hợp.

Nhưng không đợi ông làm rõ ràng là chỗ nào không đúng, Quân Đàm đã hất đầu, hét: “Gia chủ Quân gia Quân Tử Duy ỷ thế hiếp người, đường đường là cường giả thực lực thất cấp lại bắt nạt tam cấp nho nhỏ là ta, các huynh đệ, các ngươi nói làm sao bây giờ?”

Vừa dứt lời, một tiếng cười to từ trong sân truyền đến.

“Thất cấp rất ghê gớm sao? Còn không phải là một Hậu Thiên thất cấp mà thôi, cho dù là bát cấp đến, chúng ta cũng phải lấy ưu thế số lượng áp chết lão.”

Ngay lập tức, vô số người từ trong sân chạy ra, mà bên cạnh mỗi người đi ra đều có một linh thú thất giai cường đại, lại nhìn sang Quân Đàm, lại thấy khuôn mặt của hắn mỉm cười, trên cổ quấn lấy một Ngọc Xà thất giai, đang le lưỡi dùng đôi mắt sâu kín kia nhìn Quân Tử Duy……


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi