VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Giang Lục nhìn đám đông trước mắt gần trăm người mà muốn thổ huyết, không còn cách nào khác đành phải nhìn sang Tống Diệp nhờ sự trợ giúp.
Cơ mà…
Nhìn đông ngó tây, liếc ngang liếc dọc cũng không thấy người đâu.
Giang Lục căm phẫn.

Cậu ta thế mà lại dám bỏ anh lại cho đám già này ăn thịt à!!!
Anh dồn tất cả sự kìm nén bực bội lên đám người như tổ kiến trước mắt, lạnh giọng quát:
“Mọi thông tin về giá cả như ngài Mabel đã nói từ trước thì sẽ được chúng tôi bảo mật.

Vì vậy mong các vị có thể liên lạc riêng với tôi.”
Nói xong, Giang Lục cất bước chuồn thẳng ra khỏi nơi ngột ngạt này.
_________
Trên làn đường cao tốc, Tống Diệp ngồi trên chiếc siêu xe mui trần màu vàng - một sắc màu mà người ta khó phối đồ nhất.

Anh thỏa thích để gió hất vào mặt, cảm nhận mùi vị tự do tự tại của gió.
Đây mới chính là đỉnh cao của sự tự do không ràng buộc.
“Thật là tội nghiệp cho Giang sư huynh quá đi th…Ối!!!”
“Này thì tội nghiệp huynh mày!”
Giang Lục không biết từ đâu bay vào ngồi trên ghế lái phụ, một tay còn đang bận xách tai của Tống Diệp.
Tống Diệp kêu than ai ui mấy tiếng, miệng mấp máy nói không rõ lời vì đau:
“AAAA!!! Huynh nhẹ một chút… cái đó của em sắp ra rồi… Đừng đừng….

em ra thật đấy… ra thật rồi…”
“Eo ơi! Mày nói kiểu gì kinh thế, làm huynh đây nổi hết cả da gà.”
Giang Lục nói đi đôi với hành động, không ngừng xoa xoa hai cánh tay.
Tống Diệp bực bội xoa tai, đau khổ nhìn cái vật nhỏ nhỏ bé bé trên tay Giang Lục:
“Nó ra thật rồi đấy thôi.”
Giang Lục nương theo ánh mắt như mất con đến nơi của Tống Diệp, nhìn xuống tay mình.

Anh trố mắt nhìn cái vật màu hồng hồng nữ tính trong lòng bàn tay.
“Đệ đang nói đến cái khuyên tai bánh bèo này?”
Giang Lục run người, nhanh chóng ném cái khuyên tai sang cho Tống Diệp.
Dù anh là thụ thì cũng không thể thích nổi cái thứ đồ chơi này.
“Thế anh đang nghĩ là em ra cái gì?”
Tống Diệp nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cái khuyên tai.

Anh vuốt ve như thể đang xoa nắn quốc bảo mấy triệu tệ.
Giang Lục khựng người khi nghe lời từ miệng Tống Diệp vừa thốt ra.


Trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến mỗi lần làm cái kia với Truy Bạch, thì sẽ ra cái đó.
Vỗ đầu, Giang Lục đỏ mặt quay lưng lại với Tống Diệp, để mặc cho gió xoa dịu đi cơn nóng đang dần lan ra dưới bụng.
Vì cái móa gì mà anh lại nhớ đến cái việc xấu hổ kia thế!!!
…----------------…
Tại biệt thự Âu Dương gia, hai gia đình đang nói chuyện hôn ước cho cả hai đứa.
Tử lão gia chủ động kính Âu Dương gia gia một chén.
‘‘Chú nói xem, hai đứa con chúng ta cứ suốt ngày rong chơi thành nghiện, chỉ khổ chúng ta không cháu bồng cháu bế.’’
‘‘Phải phải.

Cái thằng cháu nhà tôi cứ suốt ngày làm việc, ngoài làm việc ra cũng chỉ có mấy cái vụ bên tổ chức đen của nó.

Đâu có thèm ngó ngàng gì đến lão già này đâu.’’
Lời nói của Âu Dương gia gia nhìn bề ngoài tưởng như đang trách cứ đứa cháu vô tâm, nhưng bên trong lại không kìm nén được sự yêu thương, cưng chiều.
Có vẻ như hai ông bà nhà Âu Dương rất thích đứa cháu này.
Tử lão gia gật gật đầu, ánh mắt thầm kín liếc nhìn Tử chủ mẫu ngồi một bên.
Chàng rể này không tệ, sau này còn có nó giúp đỡ ông một tay cũng rất tốt.

Tuy chưa biết mặt mũi như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn bối phận của đứa cháu trai này rất có khả năng cao là người thừa kế tài sản của gia tộc Âu Dương.
Vậy thì há chẳng phải cháu trai sao này con gái họ sinh ra sẽ kế thừa hết hay sao?
Lòng thầm kiêu ngạo, Từ lão gia cất tiếng nói:
"Vậy thì trước tiên cứ cho hai đứa nhỏ gặp mặt đã.

Hai đứa nhỏ thích nhau thì lập tức tổ chức đính hôn trước.
Đợi có con rồi kết hôn sau cũng chưa muộn.

Còn hai đứa nhỏ không thích nhau thì chúng ta cũng không cần ép buộc nữa, chú với dì thấy thế nào?’’
Âu Dương gia gia tất nhiên nhìn ra được phần lợi thuộc về phần nhà ông, một phần cũng nhìn ra được chút mưu đồ từ lão Từ.

Ông cũng là doanh nhân tài phiệt một thời, chút gian mưu này sao ông có thể không nhìn ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi