VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC BẢO BỐI


Chỉ có điều, ông cảm thấy những người này không thể nào chiếm được thiện cảm của ông.
Ông như vậy, vợ nhà ông cũng không khác.

Bà chỉ im lặng lắng nghe mà không buồn phát biểu cái gì.
Hai vị nhà họ Tử ra về sau cái gật đầu cười nhạt của hai ông bà nhà Âu Dương.
Đợi đến khi hai người bên Tử gia trở về, Âu Dương gia gia quay sang nhìn phu nhân nhà mình xoa cằm hỏi:
“Bà nghĩ sao về việc lập hôn ước này?”
“Âu Dương Phong à, nói thật với ông thì không phải là tôi không thích con bé nhà Tử gia đó.

Trông mặt mũi cũng sáng sửa, đẹp mắt.

Nhưng là… tôi vẫn cảm thấy thích con bé Tiểu Âu hơn.”
Lão thái thái - Đường Nguyệt Lam - phu nhân Âu Dương gia thở dài nói.

“Bà tưởng tôi không thích nó chắc.

Chỉ có điều gia đình bên Mặc gia kia tương đối kín tiếng.

Tôi cũng từng dò hỏi thử nhưng bên kia người ta nói tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, nên tôi cũng đành chịu thôi.”
Âu Dương Phong mệt mỏi day trán.
Có được đứa cháu trai mà nó không biết lấy vợ sinh con cái gì cả, khiến hai ông bà ở nhà buồn nào ruột, còn cả mẹ thằng nhỏ nữa.
“Đợi Tiểu Tuyết về rồi hỏi nó xem khi nào mời con bé về nhà mình ăn bữa cơm.”
Đường Nguyệt Lam vẫn chưa từ bỏ cơ hội đối với đứa bé mà mình thích này.
Vừa nói xong, hai cụ già đã thấy con gái nhà mình hai tay hai túi đang thong thả đi vào trong nhà.
“Ba mẹ, nhà mới có khách tới chơi ạ?” Âu Bắc Tuyết cất đồ lên ghế, liếc nhìn hai tách trà nguội trên bàn đối đối diện với hai trưởng bối, tự rót cho bà một cốc nước.
Bà ngồi xuống vắt chéo chân nhìn hai người đối diện.
“Có chuyện gì vậy? Sao mặt hai người có vẻ bất lực thế?”
Đường Nguyệt Lam không đợi chồng mình nói mà kể chuyện trước:
“Con xem xem, lúc nãy đúng là gia đình chúng ta có khách, là bên phía Tử gia tới muốn lập hôn ước với Hàn Thiên Nhược.

Nhưng ba mẹ nói là để bọn nhỏ gặp mặt trước xem đã, thích thì tới, mà không thích thì thôi.”
Âu Bắc Tuyết bĩu môi: “Thằng con của con chắc chắn sẽ không đời nào đi gặp mặt xem mắt đâu, nó ghét nhất là mấy cái tục lệ rườm rà rắc rối.”
Âu Dương Phong trên tay cầm cái gậy ba-toong, nghiêm nghị nói: “Nhưng nó năm nay cũng già đầu rồi chứ trẻ trung gì nữa, ba mẹ con cũng muốn bế chắt rồi.”
Âu Bắc Tuyết nhìn ba rồi lại nhìn mẹ, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống:
“Ba mẹ tưởng con không muốn có cháu bế sao.

Con bằng này tuổi rồi cũng phải đi làm để chuẩn bị tiền thôi nôi cho đứa cháu sắp ra đời của con đây.”

Đường Nguyệt Lam nghe đến hai chữ “thôi nôi” như bị điểm huyệt, cả người phấn chấn lạ thường: “Con đừng nói là thằng Hàn Thiên Nhược có con rồi đấy?”
“Sắp thôi.”
Âu Dương Phong hiển nhiên là không tin con gái nhà mình cho lắm, híp mắt cất giọng nói với ngữ khí không vui:
“Sắp là sắp thế nào.

Bây giờ nó còn chưa có nổi một cô bạn gái chứ nói gì đến chuyện con với chả cái.”
Âu Bắc Tuyết thấy ba mình không phục, liền tung ra một bí mật động trời: “Thằng Thiên Nhược có bạn gái cũng khá lâu rồi đấy.

Ba với mẹ cập nhật tin tức của cháu trai mình càng ngày càng kém.”
“CÁI GÌ?!!”
Hai ông bà ngạc nhiên đến nỗi cùng nhau đứng phắt dậy.

Sau hai người cũng không ngồi nữa mà tiến đến gần con gái hỏi lại.

Có vẻ như họ càng ngày càng già nên tai cũng dần dần lão hóa rồi.
Âu Bắc Tuyết có chút đắc ý vì mới chỉ mình bà mới biết được sự thật động trời.


Bà không nói nhiều, chỉ để lại một câu khiến hai vị già nhà vừa mừng vừa lo:
“Để cuối tuần con kêu hai đứa về ăn cơm.

Đến lúc đó hai người nhớ nói quản gia cho người làm nhiều món ngon một chút.
Với lại, con dâu nhà chúng ta không thích ăn hành, tỏi, mấy mùi quá hắc nó cũng không thích, còn lại cái gì nó cũng ăn được.

Đặc biệt là phải chuẩn bị đồ ăn tráng miệng.

Con bé rất thích ăn bánh ngọt.”
“Được được.” Hai ông bà chỉ biết nghe, nhớ rồi gật đầu.
Riêng Âu Dương Phong còn đặc biệt hơn, ông lấy cuốn sổ nhỏ ghi chú ra viết lại những điều con gái mình vừa căn dặn, tay có đôi chút run rẩy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi