VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Tô Mục Tuyết chán nản: “Anh… anh muốn tôi mất mặt phải không?” Cô vừa giận, đồng thời chút thiện cảm hôm qua cũng tan thành mây khói.

Tên này quả thực là bùn nhão không thể trát tường!
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ: “Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Bổn ý của anh là kiếm cơm bằng công sức của mình thì có gì mà mất mặt.

Nhưng hiển nhiên Tô Mục Tuyết không cho là thế, cứ như thể mình cố ý khiến cô mất mặt.
Tô Mục Tuyết vô cùng thất vọng, cao giọng nói: “Anh ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn thấy anh!” Cô cảm thấy mình đã làm ra quyết định ngu xuẩn nhất cuộc đời này, đó là lấy hôn sự giận dỗi với người nhà.

Lúc trước cô còn nghĩ nếu Triệu Nam Thiên có chí khí thì mình có thể cho anh ta cơ hội, hoặc là tìm một chức vị trong công ty cho anh ta, bây giờ xem ra cũng chỉ phí tâm tư mà thôi.
Hai người hoàn toàn không có tiếng nói chung, thậm chí không có sở thích chung, nhân sinh quan và giá trị quan hoàn toàn khác nhau, chi cần há miệng ra sẽ cãi nhau.

Chung sống với anh ta một tháng ư? Ngẫm lại cũng thấy sợ.

Triệu Nam Thiên lập tức đứng lên: “Đi thì đi.”
Tô Mục Tuyết quát: “Triệu Nam Thiên, nếu hôm nay anh dám đi thì sau này đừng hòng quay về nữa!”
Triệu Nam Thiên chần chờ một chút, đóng sầm cửa rời đi, nhưng không đi được bao xa thì lại hối hận.

Nhưng nếu quay về thì lại rất mất mặt.

Anh ngẫm lại, quyết định hôm nay để hai bên bình tĩnh một chút.

Chờ đến mai rồi lại về.

Lúc đó cô ấy mắng kiểu gì cứ nhịn là được, cũng không mất miếng thịt nào.

Ngay cả Ngụy Bắc Minh cũng giải quyết rồi, chẳng lẽ còn có thể tự hủy hay sao? Hơn nữa hôm qua vì mình mà cô ấy mới bị gia đình cắt đứt nguồn tài chính, với tính cách của cô ấy thì chắc chắn sẽ không chủ động chịu thua với người nhà.

Lúc này còn cãi nhau với cô ấy thì còn là đàn ông gì nữa? Triệu Nam Thiên nghĩ vậy, phiền muộn cũng dần tan biết.
Suy cho cùng thì người phụ nữ tốt cũng là được cưng chiều mà ra, chứ không phải cãi nhau mà ra.
Đang nghĩ vậy thì một chiếc xe điện của phòng bảo vệ chạy tới.

Anh lên xe, Từ Minh vừa lái xe vừa oán giận: “Anh Thiên, tối nay đồ ăn trong căn tin rất ngon, tôi còn định mang một phần làm bữa khuya cho anh, ai ngờ Tôn mập lại không cho.

Mẹ nó, chờ khi nào anh em ta cầm quyền, thể nào cũng phải xử lý gã đó.”
Triệu Nam Thiên vỗ vai cậu ta an ủi: “Tôi ăn rồi.”
Từ Minh chớp mắt: “Ăn ở đâu? Có phải ở nhà cô Mạnh không?”

Triệu Nam Thiên cười mắng: “Tùy tiện ăn ở ngoài, sau này đừng nói bừa trước mặt người ngoài.”
Từ Minh cười he he, vội vàng câm miệng.
Đang nói chuyện thì bỗng một khách sạn nhỏ đập vào mắt.

Anh nảy ra ý hay, kêu Từ Minh chờ ở ngoài, mình vào đó mua một đống đồ kho với đậu phộng, lại thêm một lọ rượu trắng với hai gói Ngọc Khuê, lại thêm 300 ngàn bay đi.

Triệu Nam Thiên cảm thán, tiền đúng là dễ ra đi, buổi chiều 15 triệu tiền lương vừa vào thẻ, mới một ngày đã xài hết 3 triệu rồi.

Mặc dù đã trả tiền phẫu thuật cho mẹ, nhưng tĩnh dưỡng khôi phục sau phẫu thuật cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.

Bên Tô Mục Tuyết mới bị gia đình cắt đứt nguồn tài chính, số tiền lương 90 triệu nghe thì rất nhiều, nhưng với tính cách tiêu xài hoang phí của cô ấy, có thể chịu đựng được nửa tháng đã là coi như biết tiết kiệm rồi.

Còn một tháng nữa mới tới lần phát lương tháng sau, hai người chỉ còn lại 12 triệu để duy trì cuộc sống thôi ư? Nghĩ tới đây, Triệu Nam Thiên lại đau đầu.

Mặc dù Tô Mục Tuyết không thừa nhận thân phận của anh, nhưng đó không phải là lý do để anh trốn tránh trách nhiệm.


Nếu lúc trước anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy thì dù cắn răng cũng phải nuốt vào bụng.
Không lâu sau, hai người đã đến cổng công trường.

Tiến độ của công trình kỳ ba rất nhanh, mấy tòa cao ốc đều đã đạt mức cao nhất, do đó trừ mấy chiếc xe tải chở vật liệu đi ra đi vào thì mọi thứ đều im lặng.
Triệu Nam Thiên đi trước, gõ cửa phòng bảo vệ.

Ông lão ngậm thuốc lá nghiêng đầu, thấy hai người thì hừ một tiếng, không thèm ngước mắt lên.

Triệu Nam Thiên cũng không so đo, mang theo đồ ăn ngồi xuống ghế, thân thiết nói: “Chú ơi, tôi còn chưa ăn cơm đâu, chú uống mấy ly với tôi nhé?”
Không chờ đối phương đồng ý, anh đã nhét một gói Ngọc Khuê cho ông ta.

Lão già nhận thuốc lá, vẫn còn đề phòng: “Không được đâu, bị lãnh đạo ca đêm thấy thì biết giải thích thế nào.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi