VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Triệu Nam Thiên hứa hẹn: “Sợ gì, nếu có người hỏi thì chú cứ đổ cho tôi.”
“Được rồi được rồi, vậy thì tôi sẽ uống mấy ly với cậu.

Nhưng tôi nói trước nhé, xảy ra vấn đề gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Lão già ra vẻ miễn cưỡng, nhưng ánh mắt đã nhìn chằm chằm chai rượu trắng.
Rượu này là rượu do xưởng sản xuất nhỏ của Đông Châu sản xuất, nhãn hiệu không nổi tiếng, cũng không có chai lọ đẹp, nhưng hương vị không tồi, nguyên liệu đầy đủ, rất ngon miệng, đối với loại người nghiện rượu lâu năm như ông ta thì rất khó từ chối.
Triệu Nam Thiên hiểu ý, rót đầy một ly: “Chú, tôi rót đầy cho chú đây.

Anh em chúng tôi mới tới, mong chú chăm sóc nhiều hơn.”

Ông lão ra vẻ nói: “Được rồi được rồi.”
Từ Minh liên tục oán thầm, đối phó với loại người cậy già lên mặt như lão già này thì không thể khách khí.

Nếu là cậu ta thì đã sớm đấm luôn rồi, làm gì có chuyện còn hầu hạ ông ta cơm ngon rượu say chứ? Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, đây là sự chênh lệch giữa mình với anh Thiên, không thì sao người ta lại trâu bò như thế, dám khinh thường anh năm, còn được cô Mạnh ưu ái chứ? Cậu ta nghĩ vậy, nói chuyện cũng trở nên khách sáo, vừa cùng uống rượu vừa quan sát biểu cảm, âm thầm cân nhắc dụng ý của Triệu Nam Thiên tối nay.
Ba người uống rượu nhậu mồi, anh tới tôi lui, chẳng mấy chốc đã xử lý gần hết một chai rượu trắng.

Từ Minh rất tinh mắt, thi thoảng lại chủ động đưa thuốc lá, xưng hô cũng từ chú biến thành ông anh.

Theo phun mây nhả khói, phòng bảo vệ nhanh chóng sương khói lượn lờ.
Suốt một đêm, Triệu Nam Thiên không hề đề cập tới việc chính, lại thêm Từ Minh thỉnh thoảng lôi mấy chủ đề khiếm nhã ra, tình bạn giữa đàn ông nhanh chóng kéo gần.

Ông lão ợ hơi rượu, chủ động nhắc tới: “Chàng trai, tôi thấy cậu không tồi, cho nên tôi lải nhải mấy câu.”
Triệu Nam Thiên chờ cả đêm chính là vì những lời này, không khoi căng thẳng, cảm giác say cố ý khống chế nhanh chóng tan biến, lại hùa theo ông ta: “Ông anh, uống rượu đi, chúng ta không bàn chuyện công việc!”
Thấy anh tỏ thái độ, ông lão cũng dần bớt băn khoăn: “Nam Thiên à, có phải cậu đắc tội ai đó không?”
“Không có.”

“Không đắc tội người khác à? Vậy sao việc này lại đến lượt cậu chứ?”
“Hầy, tôi chủ động xung phong, làm xong vụ này thì đội trưởng sẽ thưởng tôi hai tháng lương.” Triệu Nam Thiên chém gió, cố ý để lại sơ hở cho ông ta.
Ông lão híp mắt: “Hai tháng tiền lương ư? Sao? Cậu còn muốn che giấu với tôi à?”
Triệu Nam Thiên cười xấu hổ, mắt đầu kể khổ, lại thêm Từ Minh hát đệm bên cạnh, mắng chửi Tôn mập lia lịa.

Hai người vốn có thù oán với Tôn mập, vở kịch này đương nhiên không phải là lừa gạt.

Lão già vẫn quan sát biểu cảm của họ, thấy thế thì không nghi ngờ gì.

Ông ta vỗ vai Triệu Nam Thiên: “Cậu còn trẻ quá, tôi từng nghe tên tuổi của Tôn mập rồi, cậu ta có một ông anh họ là phó trưởng phòng của phòng bảo vệ công ty vật nghiệp, nếu cậu ta chướng mắt cậu, không chơi cậu thì chơi ai?”
Triệu Nam Thiên thở dài, thầm nghĩ quả nhiên Tôn mập có chỗ dựa ở công ty vật nghiệp, nếu không phải lão già này vạch trần thì dù anh nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng được, không chừng ngày nào đó sẽ trúng bẫy.

Ông lão chủ động nói: “Nói thật cho cậu biết, chuyện này liên quan rộng lắm, hai bảo vệ thực tập như các cậu sao gánh nổi? Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ai cũng không bảo vệ các cậu được đâu.” Ông ta vừa nói vừa chỉ lên trên.
Triệu Nam Thiên hiểu ý, biết ông lão này đang ám chỉ sau lưng chuyện này có lãnh đạo công ty bảo kê, điểm này cũng phù hợp với phỏng đoán ban đầu của anh.
Từ Minh trợn tròn mắt, không ngờ Triệu Nam Thiên chỉ nói hai ba câu mà lão già này lại bắt đầu tiết lộ, trong lòng vô cùng bội phục.

Anh Thiên chính là anh Thiên, thủ đoạn cao siêu quá! Nhưng lão già này nói đến nửa chừng thì ngậm miệng khiến cậu ta sốt ruột, đang định bắt chước Triệu Nam Thiên thăm dò thì lại bị giành trước.

Triệu Nam Thiên oán hận vỗ đùi: “Mẹ kiếp! Ông anh đừng khuyên tôi! Thật sự không được, cùng lắm ông đây liều mạng với Tôn mập, cùng lắm là từ chức!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi