Khổng Như Nguyệt tiếp tục phân tích, “Anh ba trước kia nói anh không chuyển chính thức, có phải bởi vì chuyện này hay không? Nhưng mà dựa vào bản lĩnh của anh Nam Thiên, muốn chuyển chính thức lại quá đơn giản, nếu em không đoán sai, hẳn là đắc tội với người khác rồi? Sở dĩ tìm tới em, là vì muốn y tá trưởng Uông giật dây bắc cầu?”
Ba câu hỏi tư từ liên tiếp, khiến Triệu Nam Thiên hoàn toàn há hốc mồm.
Anh vốn dĩ cho rằng con nhóc này nhu nhu nhược nhược, chưa hiểu rõ xã hội, chưa thành tưởng, đó chỉ là kinh nghiệm sống chưa đủ, kinh nghiệm xã hội cũng chưa đủ mà thôi.
Một khi đề cập đến chuyện chính, con nhóc này quả thực quá thông minh, chỉ dựa vào vào một câu nói lơ đãng của Từ Minh, liền đem một việc phân tích ra tám chín phần mười rồi!
Khổng Như Nguyệt dần dần chiếm thế chủ đạo, “Anh Nam Thiên, anh đừng hiểu lầm, em sở dĩ hỏi như vậy, cũng là muốn giúp anh.
”
Không đợi Triệu Nam Thiên há hốc miệng, cô vội vàng giải thích, “Thật sự, em cũng không biết vì sao, lúc buổi chiều lần đầu tiên thấy anh, em liền có hảo cảm với anh!”
Nói xong, cô thẹn thùng cười, “Kỳ thật vừa rồi những điều không được đầy đủ này là em tự mình đoán được, buổi chiều sau khi anh đi, em đã trộm điều tra hồ sơ của anh một chút, nhưng mà khi đó…… Em không hề nghĩ nhiều như vậy.
Triệu Nam Thiên hoàn toàn cạn lời, cười khổ nói: “Em đều nói ra hết rồi, anh cũng không biết nên nói cái gì tốt nữa.
”
Anh có chút ngượng ngùng, lúc trước tiếp cận con gái nhà người ta là có mục đích, ngược lại là người ta, chủ động cùng nói hết cùng anh, sự tương phản này khiến cho Triệu Nam Thiên có loại cảm giác không chỗ dung thân.
Khổng Như Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nháy nháy đôi mắt, “Anh Nam Thiên, anh không cần giải thích, em biết anh không phải người xấu, em thích anh gọi em là Như Nguyệt, dù sao cũng là em ăn vạ anh, trốn anh cũng là trốn không xong!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy gò má nóng bừng lên, hô hấp cũng dần dần nhanh hơn, vội vàng nâng chén trà lên uống một ngụm, kết quả sặc đến mức khiến anh ho khan một trận.
Khổng Như Nguyệt bị làm cho buồn cười đến mức cười khanh khách không ngừng, đưa khăn giấy sang nói: “Nhìn anh bị dọa tới mức này, nói với em một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Triệu Nam Thiên bình phục một chút tâm tình, cuối cùng nói về chuyện chính.
Khổng Như Nguyệt đừng nhìn tuổi không lớn, tâm tư cực kỳ thành thục, rất nhanh liền phân tích ra sự lợi và hại trong đó.
Sau một hồi bàn bạc, cô vỗ bàn nói: “Anh Nam Thiên, em cũng không gạt anh, chị Uông là một lãnh đạo khá thực dụng, cũng rất chiếu cố em, cho dù không có chuyện của anh, em cũng sẽ không trơ mắt nhìn trưởng khoa Khương lộng quyền, cho nên việc này của anh, em đây chắc chắn sẽ giúp!”
Từ Minh bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, “Đi làm rồi sao?”
Triệu Nam Thiên cười mắng, “Đúng vậy,trời sáng rồi!”
Lúc tính tiền cả ba người đều không ai nhường ai, cuối cùng bị Khổng Như Nguyệt tranh trước, nói là sau khi xong việc, muốn để cho Triệu Nam Thiên mời một bữa.
Trước đưa khổng Như Nguyệt về nhà, Triệu Nam Thiên lại vội vàng chạy về kho hàng, mở một cuộc họp tạm thời ngắn.
“Bên phía Như Nguyệt tôi đã thương lượng xong, cô ấy mấy ngày nay giúp chúng ta thăm dò tình hình, chờ có cơ hội thích hợp, liền sẽ giúp chúng ta giới thiệu cho trưởng khoa Uông, nhưng mà trước đó, có một việc cần phải làm xong!”
Anh Năm không biết chi tiết sự tình trong đó, không nghĩ tới mới có mấy tiếng ngắn ngủi,Anh Nam Thiên cũng đã thu phục được người đẹp, lại còn có gọi một câu hai câu “Như Nguyệt”, quả thực là phục sát đất.
Thẳng đến khi bị Triệu Nam Thiên điểm danh, anh ta lúc này mới giật mình đáp, “A? Anh Nam Thiên, anh vừa rồi nói cái gì vậy?”
Triệu Nam Thiên lại lặp lại một lần nữa, “Trước khi gặp mặt trưởng khoa Uông, chúng ta bắt buộc phải mau chóng tìm được chứng cứ phạm tội và nhược điểm của Tôn mập! Đại khái cũng phải mất hai đến ba ngày điều lệnh của trưởng khoa Uông sẽ truyền xuống, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm!”