Khi Tô Mục Tuyết quay đầu, thì vừa lúc nghe được đoạn nói chuyện của hai người kia.
Sau khi cảm giác kinh ngạc qua đi, thì tất cả tức giận phẫn nộ đều tiêu tan, chỉ thấy cả người thoải mái hẳn ra.
Cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, gắn bó với nhau cũng chỉ vì lợi ích mà thôi, chỉ dạy dỗ một trận là đúng thôi, chẳng lẽ còn mong anh ta liều mạng vì cô hay sao?
Tổng giám đốc Hàn nhanh chóng suy đoán tình huống trước mắt, thử nói: “Người anh em, cậu nương tay chút đi, nhiều quá thì không có nổi, nhưng nếu như là mấy trăm triệu thì vẫn có thể xoay xở được…”
Triệu Nam Thiên thoáng nhíu mày: “Mấy trăm triệu?”
“Ừ, ba trăm triệu? Cậu thấy ba trăm triệu có được không, chỉ cần cậu đồng ý giải quyết riêng, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu ngay!”
Tổng giám đốc Hàn lại sợ Triệu Nam Thiên đòi thêm, nên liền nói thêm: “Cậu cũng đừng chê chừng đó ít, nếu làm lớn chuyện này lên, sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Tổng giám đốc Tô đấy!”
Triệu Nam Thiên gật đầu: “Được.
”
Tô Mục Tuyết nghe xong liền chán nản, chỉ vì ba trăm triệu mà người đàn ông này đã nguyện ý từ bỏ nàng?
Cô còn cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, sẽ không để tâm đến lựa chọn của Triệu Nam Thiên, nhưng đến khi thật sự nghe những lời này trái tim vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ánh mắt của Tổng giám đốc Hàn lúc này cũng tràn ngập kinh thường: “Nói đi, số tài khoản của cậu?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu nói: “Không cần đưa cho tôi, đó là tiền tôi tiễn anh lên đường đấy!”
Giọng điệu lạnh nhạt đó làm tổng giám đốc Hàn nổi hết da gà, anh ta còn chưa kịp nói thêm gì, thì đã cảm thấy bàn tay đang bóp cổ mình dần siết chặt lại.
Vì không thể hít thở như bình thường nên anh ta há to miệng theo bản năng, miệng phát ra tiếng hổn hển.
Triệu Nam Thiên giống như không nhìn thấy ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin của Tổng giám đốc Hàn, nhặt một mảnh thủy tinh công nghiệp ở dưới đất lên, cũng không thèm nhìn lại liền nhét vào miệng anh ta, rồi lại bồi thêm vào cú đấm vào bụng anh ta nữa.
Hai mắt tổng giám đốc Hàn trừng to, nuốt luôn cả thủy tinh và máu loãng xuống bụng, cả miệng đầy máu tươi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt thôi!
Đợi đến lúc Tô Mục Tuyết hiểu ra, Triệu Nam Thiên đã ấn đầu tổng giám đốc Hàn lên bồn cầu!
Tiếng xả nước vang lên, mực nước trong bồn liền dâng lên, trong nháy mắt đã dâng đến cổ.
Không thể thở được!
Thiếu oxy!
Còn có mùi hương quái dị xông vào mũi!
Tổng giám đốc Hàn cố hết sức giãy ra, nhưng cơ thể lại bị dẫm chặt lại, dù có giãy dụa khiến bọt nước văng lên tung tóe cũng không thoát được.
Nỗi sợ hãi cái chết rốt cuộc đè bẹp tinh thần anh ta, một dòng chảy lỏng màu vàng chảy ra từ đũng quần, cùng với một mùi khai bốc ra, chỉ một lát sau cứt đái cùng ra một lúc luôn !
Đôi mắt Tô Mục Tuyết nóng lên, nói không cảm động là nói dối, cô vốn chỉ hy vọng có thể dạy dỗ tổng giám đốc Hàn một trận, không ngờ lúc Triệu Nam Thiên tức giận lại đáng sợ như vậy, không chưa chút đường sống nào!
Nhìn kết cục của tổng giám đốc Hàn, cô không thương xót mảy may, còn cảm thấy như vậy đã là nương tay với anh ta rồi.
Nhưng sau đó thì sao, chẳng lẽ để Triệu Nam Thiên lấy mạng đền mạng?