VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Vì tên cặn bã như vậy, có đáng không?
Tô Mục Tuyết bảo cô bé thư ký ngăn cản anh lại, đừng làm ra chuyện ngu ngốc.

Nhưng cô bé thư ký chưa kịp đến gần, thì đã nghe Triệu Nam Thiên quát lớn: “Không phải chuyện của cô!”
Cô bé thư ký ngây người đứng lại, quay đầu nhìn cô với ánh mắt ấm ức đáng thương.

Tô Mục Tuyết không nhịn nỗi cơn tức liền mắng: “Triệu Nam Thiên, anh làm gì vậy, phát điên rồi sao?”
Triệu Nam Thiên phớt lờ lời cô nói, chân càng dẫm mạnh hơn nữa, giãy dụa chống cự cũng dần dần yếu đi.

Tô Mục Tuyết khàn giọng hét: “Anh thả anh ta ra đi! Anh có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của tôi, anh có quan hệ gì với tôi đâu chứ!”
Triệu Nam Thiên bị mắng như vậy cũng dần tỉnh táo lại, tức giận qua đi, lý trí cũng dần quay về.

Đúng vậy, anh thì có quan hệ gì với Tô Mục Tuyết chứ?
Cho dù bây giờ anh giết chết tổng giám đốc Hàn, cô sẽ biết ơn anh sao?

Nhớ lại người mẹ già vẫn còn đang dưỡng bệnh trong bệnh viên, Triệu Nam Thiên nhạo bản thân, muốn chế nhạo bản thân mình một trận ra trò.

Mẹ nó, đúng là đồ ngốc, tự dưng đi làm anh hùng làm gì? Nữ thần người ta cũng không biết ơn đâu!
Nghĩ đến đây, Triệu Nam Thiên nhấc chân lên.

Đầu của tổng giám đốc Hàn cũng dần dần nổi lên, bồn cầu bị anh ta lấp kín cuối cùng cũng có chỗ thoát nước, liền vang lên tiếng nước ào ào chảy xuống, mực nước cũng nhanh chóng hạ thấp.

Tuy là nhặt lại được cái mạng, nhưng bộ dạng lại vô cùng nhếch nhác.

Tiếng động bên này lớn như vậy, cũng đã khiến nhân viên làm ở đây chú ý đến.

Chỉ trong chốc lát, bảy tám bảo vệ liền ùa vào, có người chạy đến kiểm tra tình trạng của tổng giám đốc Hàn, có người thì đứng ngăn trước cửa ra, một người đàn ông có vẻ là quản lý ở đây nhìn cảnh này xong, sắc mặt liền trở nên vô cùng tệ, liền gọi điện báo cáo gì đó.

Triệu Nam Thiên vô cùng mệt mỏi, anh cảm thấy sức lực trong cơ thể như bị rút cạn sạch vậy.


Anh không muốn nán lại đây thêm nữa, nhưng chưa đi được mấy bước, đã thấy một bóng người nhào về phía này, mùi nước hoa quen thuộc kia làm trái tim anh đập mạnh.

“Triệu Nam Thiên, anh điên sao? Nếu vì loại người đó mà phải người tù, tôi phải làm sao đây?”
Tô Mục Tuyết cũng không giải thích được vì sao hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, nước mắt không nhịn nổi liền trào ra.

Triệu Nam Thiên lập tức ngây ngẩn cả người, hai tay theo bản năng mà ôm lấy cô, cảm thấy như đang nằm mơ, thậm chí anh cũng không đoán được, những lời Tô Mục Tuyết nói rốt cuộc là thật hay giả.

Cô đang quan tâm anh sao?
Từ lúc hai người quen biết đến giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên phải không?
Tình yêu thật là kỳ diệu, trái tim của Triệu Nam Thiên nhảy loạn trong lồng ngực, tâm trạng vốn đang vô cùng tồi tệ, lần một lần nữa sinh động hẳn lên.

Anh há miệng thở mạnh, nhưng vẫn không tìm ra câu nào để nói trong tình huống này, chỉ có thể ngây ngô hỏi: “Cô… thế nào rồi, không sao chứ?”
Tô Mục Tuyết ngẩng đầu, trên cổ có một vết hằn bầm tím, một bên má đã sưng lên, còn có một vết thương trên trán tuy là đã kết vảy rồi, nhưng vệt máu đã khô vẫn còn đọng trên mặt, nhìn qua vẫn rất thảm thiết.

Triệu Nam Thiên vươn tay theo bản năng chạm vào vết thương.

Tô Mục Tuyết vô thức tránh né, nhỏ giọng như mèo kêu nói: “Đau!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi