VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Dì Đào cũng cười lạnh một tiếng, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, năm đó khi nhà họ Tô đang lúc vinh quang nhất, xử lý mấy chuyện này còn cần bà ta tự ra tay hay sao?
Cho dù là bất kỳ người nào trong nhà, thì có ai ở Đông Châu nào không nể mặt vài phần chứ?
Bây giờ thì hay rồi, bà ta tự đến đón người, vậy mà còn bị một bảo vệ cỏn con truy hỏi.

Thật là càng nghĩ càng tức!
Nhưng bà ta cũng không có cách nào, nhà họ Tô bây giờ không còn được như năm đó nữa.

Đặc biệt là ông chủ bí ẩn đằng sau Hoàng Đình, không phải dễ chọc vào, chỉ trong ba năm ngắn ngủi có thể khiến Hoàng Đình trở thành hội lớn nhất Đông Châu này, một nhân vật như vậy, nếu không phải bà ta đã đồng ý với Tô Mục Tuyết thì thật sự cũng chẳng muốn dây vào.

Không phải là không thể đắc tội, mà là chỉ vì một tên bảo vệ nho nhỏ như Triệu Nam Thiên mà gây chuyện với loại người này? Thật sự không cần thiết.

Rất nhanh, đoàn xe đã dừng lại trước cửa hội, một người đàn ông mặc đường trang màu đen tự ra cửa nghênh đón.

Trần Quân chủ động mở cửa: “Bà chủ, bước cẩn thận.



Dì Đào gật đầu, Trần Quân đã theo bà ta nhiều năm, cũng là thân tín duy nhất đi theo bà ta từ nhà mẹ đẻ, cũng là người duy nhất mà bà ta tin cậy.

Nếu không phải có anh ta ở đây, loại đầm rồng hang hổ như hội Hoàng Đình này, bà ta không không dám tự mình đi vào như vậy.

Địa bàn của đàn ông, phụ nữ bước vào sẽ chịu thiệt, dù nàng mạnh mẽ khí phách đến mức nào, rốt cuộc vẫn là một người phụ nữ.

Dì Đào ngẩng đầu nhìn lại, vị tổng giám đốc Vương trong truyền thuyết vóc dáng không cao, vóc người hơi đậm, mang mắt kính gọng vàng, mang dáng dấp con buôn khôn khéo, nhìn thế nào cũng không giống như một nhân vật tàn nhẫn.

Có điều bà ta ở thương trường ngang dọc nhiều năm, đương nhiên sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là trực giác mách bảo không quá yêu thích người này thôi, một đôi mắt tam giác, khi nhìn người khác lúc nào cũng nheo mắt.

Nếu như trước đây, người như thế đến tư cách nói chuyện với bà ta đều không có, nhưng hiện tại, bà ta không nhịn nổi cơn buồn nôn trong lồng ngực.


Nghĩ đến đây, dì Đào không nhịn được lại oán giận lên Triệu Nam Thiên.

Thật là kẻ phế vật vô dụng!
Không có bản lĩnh gì thì thôi, còn một mực muốn học đòi người ta anh hùng cứu mỹ nhân, nếu như có thể toàn thân trở ra thì còn được, kết quả lại chỉ có thể gây phiền toái!
Không suy nghĩ nhiều, người đối diện đã mở miệng: “Hóa ra là dì Đào đại giá quang lâm, đúng là rồng đến nhà tôm, bỉ nhân Vương Triều Khải, cấp dưới không hiểu quy củ, trước tiên cho dì Đào trách tội!”
Ngay ở thời điểm dì Đào xuống xe, Vương Triều Khải đã ở đánh giá một lượt.

Toàn bộ tầng lớp cao quý ở Đông Châu đều biết, nhà họ Tô có một nữ chủ nhân, không ai biết cụ thể tuổi tác bao nhiêu, có điều tất cả mọi người quen thuộc gọi bà là “Dì Đào”.

Vương Triều Khải cười như phật Di Lặc, anh ta trước đây không có tư cách giao thiệp cùng nhân vật như vậy, ngày hôm nay chính là lần thứ nhất chạm mặt.

Vốn cho rằng là một bà lão cậy già lên mặt thôi, kết quả không ngờ tới lại còn là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp duyên dáng sang trọng.

Đây đúng là lời to!
Vương Triều Khải không yêu thích gì khác ngoài yêu thích phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trẻ trung, càng trẻ càng tốt.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi