VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Có điều thời khắc này khi nhìn thấy dì Đào dã khiến khẩu vị của hắn bất ngờ có sự chuyển biến.

Nữ nhân Như dì Đào đây, dung từ xinh đẹp để hình dung quả là khinh nhờn, quá nông cạn.

Trước đây hắn vẫn nghe nói, người ở tầng lớp thượng lưu chơi gái, không xem mặt, không nhìn vóc người, mà là muốn xem thân phận và địa vị của đối phương.

Vương Triều Khải trước đây không hiểu, cũng đoán không ra, bây giờ rốt cuộc tìm được một chút bí quyết.

Dì Đào không biết ý nghĩ trong long đối phương, nhưng cũng đoán được một chút, cố nén buồn nôn nói: “Đã trễ thế này, làm phiền tổng giám đốc Vương rồi.


“Không phiền, không phiền, úi… Bà cẩn thận dưới chân!”
Vương Triều Khải nói đoạn chủ động đưa tay ra đỡ, mắt thấy sắp chạm được tới nơi thì bị một bóng người thân hình cường tráng ngăn cản.

Dì Đào né nhanh một lát, không để lộ dấu vết, nói: “Tổng giám đốc Vương quá khách khí rồi, vẫn luôn muốn đến thăm hỏi, kết quả ngày hôm nay mới dành được chút thời gian.



Vương Triều Khải chịu một chút thiệt ngầm, sắc mặt có chút không vui: “Vị này chính là?”
“Là vệ sĩ của tôi, theo tôi hơn mười năm rồi.


Vương Triều Khải lộ vẻ kinh ngạc, không hổ là nhà giàu đất Đông Châu, mười năm trước?
Chậc chậc chậc, mười năm trước, anh ta e là còn đang bán đĩa CD lậu ở bên vệ đường đây, mà khi đó nhà họ Tô đã phát tài rồi!
Có điều vậy thì sao chứ, nhà họ Tô có từng oai phong thế nào cũng là chuyện của ngày xưa, bây giờ không phải vẫn theo lệ đến cửa nhà anh ta cầu cứu sao?
Nghĩ đến đây, Vương Triều Khải mặt lộ vẻ đắc ý: “Dì Đào, xin mời vào đi!”
Nói đoạn anh ta hơi liếc mắt ra hiệu với cấp dưới bên cạnh.

Cấp dưới hiểu ý, ngăn tất cả đoàn người phía sau dì Đào lại.

Dì Đào khẽ cau mày: “Tổng giám đốc Vương, ngài đây là ý gì?”
Vương Triều Khải trừng mắt răn dạy: “Không hiểu quy củ, đây là tổng giám đốc Ngô, còn không mau tránh đường!”

Cấp dưới cúi đầu khom lưng, bước chân lại không động: “Tổng giám đốc Ngô, thực sự là xin lỗi, bên trong đều là khách mời của hội sở chúng ta, bà mang theo đoàn người như thế đi vào, người biết thì hiểu là tới làm khách, không biết, còn tưởng rằng bà là đến phá hội trường đấy!”
Vương Triều Khải híp mắt, làm bộ không nghe thấy.

Dì Đào quen thấy sóng to gió lớn, mấy chuyện cỏn con này làm sao lọt được vào mắt bà ta,liền ra hiệu cho người bên cạnh còn mình đi vào trước.

“Các cậu ra chờ trong xe!” Trần Quân dặn dò một tiếng, sau đó cũng đi vào theo, nửa bước không rời dì Đào.

Vương Triều Khải chậm hơn nửa bước, luôn cảm thấy tên trước mắt này chướng mắt cực kỳ, nhưng cũng không tiện gây chuyện.

Đoàn người ở đại sảnh dưới sự hướng dẫn của quản lí, rất nhanh đã đi tới hội sở phòng tiếp khách.

Dì Đào sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã chán ngấy tới cực điểm.

Lần này tới đây toàn gặp được các mỹ nữ cao ráo thon thả, cái hội sở này hoạt động lĩnh vực gì, bà đương nhiên quá là rõ ràng.

Cũng may phòng tiếp khách vẫn tính là sạch sẽ, không có những thứ hỗn độn kia hoạt động.

Bên trong trang trí xa hoa, nhưng trong mắt dì Đào vẫn không cảm thấy nơi đây có chút phẩm vị nào, cho dù xếp đặt khắp phòng các loại đồ nội thất làm từ gỗ đỏ, vẫn lộ ra mùi vị của một cỗ nhà giàu mới nổi.

“Dì Đào, không cần khách khí, hãy coi đây như nhà mình đi!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi