VỢ TỔNG TÀI, EM NGOAN CHO ANH!



Hùng Phi cũng đứng lên theo, “Ôi, cục trưởng Quan, chú thật bận rộn nha, tôi đợi nguyên một ngày cũng không thấy chú đâu!”
“Nếu chú còn không tới, tôi nhất định sẽ tới chặn cửa nhà chú!”
Mới vừa rồi Quan Hải Xương còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy Hùng Phi, ông ta lập tức nở nụ cười, “Tên nhóc con, mới vừa tới Đông Châu đã gây phiền toái cho chú!”
Hùng Phi trêu ghẹo, “Cục trưởng Quan nói lời này không đúng rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng gây sự, đều là phiền phức tới chọc tôi.”
Quan Hải Xương phất phất tay, đoàn người sau này lui ra ngoài, chỉ còn lại một người đàn ông trông như bí thư.
Hùng Phi trêu chọc, “Ôi cục trưởng Quan, vài năm không gặp ông cũng có bí thư rồi? Thật phô trương.”
Quan Hải Xương cười cười ngồi xuống, “Không có người ngoài, gọi cục trưởng Quan cái gì? Cứ gọi chú là được!”
Hùng Phi bĩu môi, cũng không quan tâm.

Lão hồ ly này trốn mình tròn một ngày, hiện tại còn muốn có sắc mặt tốt? Nào có dễ dàng như vậy.
Tô Mục Tuyết căng thẳng đứng bên cạnh, nhất là khi nhìn thấy tên, Hùng Phi to gan lớn mật này dám nhăn mặt với “Quan lão hổ”, cả người cô lại không thoải mái.

Hùng Phi kéo một chiếc ghế qua cho Tô Mục Tuyết, “Chị dâu, chị mau ngồi đi, ở đây không có người ngoài.

Một lát nữa chị có ủy khuất gì cứ trực tiếp nói với cục trưởng Quan là được!”
Tô Mục Tuyết nào dám ngồi, thận trọng hô lên: “Cục trưởng Quan khỏe chứ, tôi là Tô Mục Tuyết, vợ của Triệu Nam Thiên.”
Mặt Quan Hải Xương không nhìn ra hỉ nộ, cũng không bày ra kiểu cách nhà quan, “Ah, người nhà họ Tô, cô chính là cháu gái của Ngô Đào?”
Tô Mục Tuyết vội vàng gật đầu.

Một người phụ nữ có thể khiến cả nhà họ Tô câm như hến, vậy mà tới trong miệng Quan Hải Xương lại thành Ngô Đào?
Quan Hải Xương nhìn nhìn Tô Mục Tuyết, sau đó mới nở nụ cười, “Ngồi xuống đi, cậu Phi nói không sai, ở đây không có người ngoài.”
Tô Mục Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù như thế cô cũng chỉ dám ngồi nửa cái ghế.
Cô do dự một chút, “Cục trưởng Quan, Triệu Nam Thiên…”
Quan Hải Xương thông thạo ngắt lời, “Đúng rồi, Tần Trạch, tôi giới thiệu cho cậu, đây là anh Phi!”
Tần Trạch đi lên trước, rất cung kính chào Hùng Phi, “Anh Phi, nghe đại danh đã lâu, tôi là tiểu Bân, trước đây tôi đã từng đi lính ở Hoàng Kinh!”
“Chẳng qua sau đó tôi xuất ngũ, hiện tại là bí thư xử trưởng cục công an, sau này có việc gì anh cứ việc tìm tôi.”
Tô Mục Tuyết cắn chặt miệng, bí thư của Quan Hải Xương, phó cục công an thành phố, lại là một nhân vật không tầm thường.

Kết quả đứng trước mặt Hùng Phi bọn họ không hề dám tỏ thái độ.

Hùng Phi tùy tiện hỏi, “Cậu biết tôi?”
Tần Trạch giải thích, “Đương nhiên là biết.

Trước đây tôi theo anh Tĩnh Võ lăn lộn, thường xuyên nghe anh ấy nói tới anh.

Chẳng qua sau đó tôi lại biết được anh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vì vậy chưa có cơ hội gặp mặt!”
Hùng Phi không nói thêm lời nào.
Đều nói quan trường là một thùng nhuộm lớn, vài năm không gặp, Quan Hải Xương cũng ngày càng sắc sảo khôn ngoan hơn nhiều.
Chẳng qua cũng không sao cả, Quan Hải Xương dám cau mày với Tô Mục Tuyết, bản thân mình cũng dám cau mày với Tần Trạch.
Tần Trạch lúng túng, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.
Quan Hải Xương thấy vậy chủ động hỏi một câu, “Triệu Nam Thiên đã được dẫn về hôm qua có quan hệ thế nào với cậu?”
Tròn một buổi sáng điện thoại của ông ta đã sắp bị gọi nổ, trên cơ bản đều là quan hệ của nhà họ Ngụy.

Yêu cầu chỉ có một, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ đánh người.

Ngược lại bên phía Triệu Nam Thiên ngoại trừ một tên Hùng Phi ỷ lại trong cục công an không chịu đi, mọi sự im lặng, không có lấy một cuộc điện thoại xin giúp đỡ.
Nếu đổi lại ba năm trước đây, nể mặt lão thủ trưởng có lẽ ông ta sẽ thả người.
Nhưng lần này không được.

Đúng là quan trường không thể so với người tham gia quân ngũ, mỗi một bước đi đều phải thận trọng.
Trong lúc chần chờ, ông ta muốn thăm dò ý của Hùng Phi.
Hùng Phi cũng không tiếp chiêu mà nói sang chuyện khác: “Chú Quan, nghe nói hai năm qua Tĩnh Võ lăn lộn cũng không tồi lắm?”
Quan Hải Xương cười sang sảng, sắc mặt cũng càng thêm đắc ý, “Thằng nhóc này, năm đó nghịch ngợm gây sự, hiện tại cũng có thể tính là không chịu thua kém.

Mới năm ngoái mới vừa lên đại đội phó.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi