Ông ta hơi ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi, nó còn nói chờ cuối năm rảnh rỗi sẽ đi tìm cậu uống rượu!”
Hùng Phi trêu chọc, “Đuỵt mịa, thằng nhóc Tĩnh Võ này vẫn dối trá như vậy! Muốn uống rượu với tôi cần gì phải chờ tới cuối năm? Ngày mai tôi rảnh đây!”
Quan Hải Xương làm bộ không hiểu bất mãn của anh ta, “Phi à, cháu không biết đâu, hiện tại Tĩnh Võ đã trúng tuyển đội tiên phong của Hoàng Kinh.”
Ông ta khoát khoát tay, “Nói tới nó chú lại thấy đau đầu.
Mỗi tháng nó đều phải tham gia đủ loại nhiệm vụ quốc tế, còn là loại nhiệm vụ mà ngay cả chú cũng không thể biết nhiều.
Thật đúng là không thể rảnh nổi!”
Lúc nói chuyện giọng điệu của Quan Hải Xương không khỏi thêm chút đắc ý.
Đúng là kiêu ngạo.
Với bên ngoài, nơi ấy cũng được gọi là “bảy mươi hai chỗ”, một ban ngành đặc biệt có hệ thống độc lập.
Quyền lợi lớn đến kinh người.
Cục trưởng như ông ta không cần hỏi lý do, cũng không cần thủ tục, chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể trực tiếp điều đi.
Cũng chính vì thế, hai năm qua ông ta mới có chút niềm tin, khi đối đãi với Hùng Phi ông ta cũng không còn quan tâm như trước nữa.
Cũng tỷ như chuyện hôm nay, nếu lão thủ trưởng cha Hùng Phi đích thân bắt chuyện, chắc chắn ông ta sẽ thả người vô điều kiện.
Một Hùng Phi?
Còn chưa đủ sức nặng.
Hùng Phi nhếch miệng cười, “Không có thời gian? Vậy còn không đơn giản sao, để tôi kêu anh Đông gọi điện thoại, nửa phút sau là có thể cho anh ta được nghỉ dài hạn!”
Quan Hải Xương biến sắc, “Cậu Phi, cậu có ý gì?”
Hùng Phi vội vàng xin lỗi, “Xấu hổ, chú Quan, tôi nói sai rồi.”
Không đợi Quan Hải Xương thở phào, anh ta nhếch miệng cười, “Không cần phải gọi điện thoại, nếu như để người ta biết ông già Quan Tĩnh Võ dám bắt anh Đông đi…”
“Tôi dám cam đoan, không cần chờ đến ngày mai anh ta sẽ bị lột sạch quân phục, sau đó bị đá ra khỏi bảy mươi hai chỗ!”
Quan Hải Xương vỗ bàn, ngay tiếp đó nhiệt độ trong toàn bộ phòng nghỉ như lại giảm mạnh xuống!
Tô Mục Tuyết bị trận thế trước mắt hù sợ.
Đoạn đối thoại ban nãy cô nghe mà như lọt vào sương mù, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không dám hỏi.
Nhất là vẻ mặt Quan Hải Xương khiến cô vội vã đứng lên theo, không dám thở mạnh, cấm như ve sầu mùa đông.
Hùng Phi ra hiệu, “Chị dâu, chị nhanh ngồi xuống đi.
Không sao, chú Quan thường hay như vậy, động một chút lại làm quá lên, chú ấy chỉ đang đùa với chúng ta thôi!”
Sắc mặt Quan Hải Xương thay đổi một hồi, sau đó cười nói, “Không sai, hai người cứ ngồi trước, tôi đi ra ngoài một chút.”
Tần Trạch đi lên rót nước trà cho hai người, sau đó chuồn mất tiêu, “Cô Tô, cô và Triệu Nam Thiên đã quen nhau như thế nào vậy?”
Hùng Phi cười lạnh ngắt lời, “Tần Trạch, mịa nó cậu đi theo chú Quan, chút truyền thống tốt đẹp trên người cũng mất sạch, hiện tại lại có thể nói năng ngọt xớt.
Xem ra cậu đã học được không ít từ lão hồ ly kia!”
Tần Trạch cứng đờ cả người, dùng ba chữ “lão hồ ly” để hình dung quả thật không sai.
Hùng Phi dám nói nhưng anh ta lại không dám phụ họa.
Kiên trì hàn huyên một hồi, Quan Hải Xương nhanh chóng trở lại, “Cậu Phi, chuyện đều đã rõ ràng, hiểu lầm, chuyện gì cũng không có!”
Tô Mục Tuyết đi lên, “Cục trưởng Quan, anh ấy thực sự… thực sự không sao?”
Quan Hải Xương xụ mặt, “Gì mà cục trưởng Quan? Sau này cô cứ như cậu Phi đây, gọi tôi là chú Quan đi!”
Tô Mục Tuyết không thích ứng với chuyển biến như vậy, cứng ngắc hô một câu, “Chú Quan!”
Quan Hải Xương cười sang sảng, “Vậy là được rồi, yên tâm đi, người không sao, ăn no uống kỹ, ở chỗ chú Quan đây cậu ta tuyệt đối không chịu thiệt!”
…
Sau nửa giờ, Tô Mục Tuyết đi ra khỏi cục công an.
Một ngày không thấy ánh sáng mặt trời, hiện tại vừa nhịn lại thấy có chút chói mắt.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa thể làm rõ tình trạng.
Triệu Nam Thiên mơ màng được thả ra, ký tên lo liệu thủ tục, thậm chí ngay cả tiền phạt cũng không cần nộp.