Dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô lại lấy một xấp tiền từ trong bóp ra nhét vào trong túi.
“Số tiền mặt này là tôi mới đổi, không phải tiền theo seri liền nhau, anh yên tâm dùng.”
Nói xong cô ta lại đẩy Triệu Nam Thiên về phía đẩy, giọng điệu chân thật đáng tin.
“Tạm thời tôi có thể nghĩ tới những thứ này, anh đi nhanh lên, đi cửa sau đi, phía trước tôi sẽ kéo dài thời gian giúp anh!”
Triệu Nam Thiên ngây ngẩn cả người, đồng thời còn có chút cảm động, nhất là thấy mồ hôi lấm tấm nơi chóp mũi Mạnh Nhã, anh càng cảm thấy trong lòng ấm áp.
Quỷ thần xui khiến anh hỏi: “Nếu như người của đồn công an tới bắt tôi cô định nói thế nào?”
Mạnh Nhã tức giận quay đầu trừng trắng mắt, “Tôi tuyệt đối không thừa nhận, càng sẽ không nói ra hướng đi của anh, bọn họ còn có thể làm gì tôi?”
Nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, cô ta bỗng đi lên vài bước, nhẹ nhàng nhón chân lên sau đó in đôi môi đỏ mọng lên.
Không đợi Triệu Nam Thiên lấy lại tinh thần, cô ta đã kề sát bên tai Triệu Nam Thiên nhỏ giọng nói: “Tên nhóc cậu thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, ngay cả người phụ nữ nhà họ Tô cũng dám trêu chọc!”
“Đi càng xa càng tốt, sau này đừng trở lại nữa, Ngụy Bắc Minh sẽ không bỏ qua cho anh!”
Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ, hơi thở thơm mát bên tai khiến trái tim anh có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Nhất là giọng điệu của Mạnh Nhã nghe còn có chút ghen tuông mờ nhạt.
Đây là điều khiến anh bất ngờ.
Trái tim anh biết mình đùa lớn rồi, không thể làm gì khác hơn là cười khổ giải thích, “Chị Nhã, chị hiểu lầm rồi, ban nãy tôi chỉ nói đùa thôi, chuyện đã được giải quyết!”
Trên gương mặt Mạnh Nhã hiện lên vẻ đỏ ửng, “Ít nói nhảm, anh đi nhanh lên!”
Nói xong cô ta lại đưa tay ra mở cửa.
Triệu Nam Thiên nắm lấy cổ tay cô ta, “Chị Nhã, thực sự không sao, tất cả đều đã qua.”
Mạnh Nhã thấy dáng vẻ Triệu Nam Thiên không giống như đang nói đùa, lông mày dần dần nhíu lại, “Anh có ý gì? Anh đánh Ngụy Bắc Minh chẳng lẽ nhà họ Ngụy còn có thể bỏ qua cho anh?”
Triệu Nam Thiên kéo Mạnh Nhã ngồi xuống, kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra hai ngày nay.
Mạnh Nhã khiếp sợ che miệng lại, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Thì ra tin đồn hai ngày này đều là thật.
Anh thực sự cướp vợ chưa cưới của Ngụy Bắc Minh ngay trong lễ đính hôn ở nhà họ Ngụy, hơn nữa còn bình an không việc gì giải quyết mối phiền phức là nhà họ Ngụy!
Hết thảy tất cả đều đã kết thúc, nhưng Mạnh Nhã lại mất rất lâu vẫn không cách nào hoàn hồn.
Nhìn chằm chằm tên to gan lớn mật trước mắt, cô ta có chút không dám tin hỏi: “Anh thực sự… trở thành người đàn ông của Tô Mục Tuyết rồi?”
Triệu Nam Thiên ho nhẹ một tiếng bình tĩnh giải thích: “Lời này của chị không đúng, là Tô Mục Tuyết thành người phụ nữ của tôi.”
Tâm tình Mạnh Nhã rất phức tạp, “Người phụ nữ của cậu? Người phụ nữ nhà họ Tô mà cậu cũng có thể cưỡi?”
Nói xong, cô ta lại cảm thấy hoang đường và buồn cười.
Cô ta không phủ nhận Triệu Nam Thiên rất ưu tú, nhưng nữ thần Tô ngày trước từng quát tháo Đông Châu, cho dù hôm nay cô đã rơi xuống phàm trần nhưng sao anh có thể lợi dụng thời cơ được?
Ngay cả người đàn ông như Ngụy Bắc Minh cũng không thể làm được, Triệu Nam Thiên anh dựa vào cái gì?
Triệu Nam Thiên vò đầu nói, “Chị Nhã, thật ra việc cũng không phức tạp như chị nghĩ, là đâm lao thì phải theo lao tôi.
Trong nhà vẫn luôn thúc tôi kết hôn, nếu có giấy đăng ký kết hôn rồi cũng coi như cho người nhà một lời giải thích.”
Mạnh Nhã không nghe anh giải thích, hỏi một câu, “Anh nghĩ kỹ chưa?”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ hỏi ngược lại, “Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại cô ấy là vợ của tôi, nhà họ Ngụy tôi cũng đã đắc tội, cũng không thể chắp tay nhường lại cho Ngụy Bắc Minh đúng không?”
Mạnh Nhã chế nhạo nói: “Vợ? Anh thật sự cho rằng Tô Mục Tuyết sẽ thừa nhận quan hệ của hai người? Không phải tôi đả kích anh, nhưng cô cả nhà họ Tô không phải loại phụ nữ mà đàn ông bình thường có thể phục vụ được!”
Triệu Nam Thiên cười khổ, điểm này anh đã đích thân cảm nhận rồi.
Mạnh Nhã nói tiếp, “Hơn nữa, cô ấy theo anh tám phần mười là vì chống cự áp lực của gia đình.
Không phải anh tưởng cô ấy yêu anh thật đấy chứ?”
“Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Tô Mục Tuyết thừa nhận quan hệ của hai người, nhưng nhà họ Tô thì sao? Nhà họ Tô có thể chấp nhận anh sao?”
Triệu Nam Thiên im lặng không nói.
Anh buồn bực châm một điếu thuốc.
Giọng điệu của Mạnh Nhã tuy chói tai nhưng lại nhắm thẳng vào cốt lõi vấn đề.