Suy cho cùng, anh và Tô Mục Tuyết vẫn là người của hai thế giới, đây là sự thực cho dù anh muốn phủ nhận thế nào cũng không được.
Nhà họ Tô và dì Đào như hai ngọn núi lớn trên vai anh, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ bị đè tới tan xương nát thịt!
Mạnh Nhã bất đắc dĩ thở dài, “Tự mình chuốc cực khổ.
Đông Châu nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, anh tìm ai không tốt? Vì sao hết lần này tới lần khác cứ phải tìm một tổ tông sống như vậy!”
Trong giọng nói của cô ta đã có chút cảm khái ngay cả chính bản thân cô ta cũng không rõ.
Nhất là khi nghĩ đến hành vi lớn mật mới vừa rồi, sắc mặt cô ta có chút mất tự nhiên.
“Ban nãy… Ban nãy…”
Mạnh Nhã sợ Triệu Nam Thiên hiểu lầm, lại không biết nên giải thích thế nào, nhất thời nói năng có chút lộn xộn.
Nhìn đôi môi kiều diễm muốn nói lại thôi của Mạnh Nhã, Triệu Nam Thiên vô thức liếm khóe môi, mùi vị còn lưu lại phía trên khiến tâm thần anh căng thẳng.
Nhìn thấy động tác liếm khóe miệng của Triệu Nam Thiên, Mạnh Nhã lại càng hoảng loạn hơn.
Cô ta hơi cúi đầu, cổ áo theo đó mà chùng xuống, độ cung quanh co kia khiến người ta không nhịn được muốn dõi mắt dò xét.
Triệu Nam Thiên rất hiếm khi thấy cô ta bày ra dáng vẻ như vậy, biết rõ còn cố hỏi nói, “Ban nãy làm sao vậy?”
Suy cho cùng Mạnh Nhã cũng là người từng gặp nhiều sóng gió.
Sau một thoáng hoảng loạn, rất nhanh cô ta đã tỉnh táo lại.
Cô ta ưỡn ngực, không chút e dè với ánh mắt Triệu Nam Thiên, nhướng mày hỏi, “Còn dám trêu chọc tôi? Cẩn thận nữ thần Tô của anh biết được lại lột da anh ra!”
Triệu Nam Thiên hậm hực cười, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Anh không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Lúc đó Mạnh Nhã say rượu bị một đám lưu manh bắt nạt.
Nếu không phải vừa lúc anh gặp phải, cô ta đã bị người kéo lên xe.
Với tư cách báo ân, Mạnh Nhã giới thiệu công việc bảo vệ ở Giang Uyển cho anh, hai người cũng càng ngày càng quen hơn.
Nếu không có chuyện Tô Mục Tuyết, rất có thể anh sẽ càng có hảo cảm với Mạnh Nhã.
Nhưng nếu đã có quan hệ với Tô Mục Tuyết, chuyện vừa rồi anh chỉ có thể coi thành hiểu lầm mà xử lý.
Ứng phó với một Tô Mục Tuyết đã khiến anh lực bất tòng tâm, nào còn dám đi trêu chọc thêm nhân vật như Mạnh Nhã?
Thấy Triệu Nam Thiên không tiếp lời, Mạnh Nhã bĩu môi hậm hực nói: “Coi anh kìa!”
Nói xong, cô cũng không thấy buồn bực nữa, lại đi lật cái thẻ ngân hàng ban nãy ra.
Triệu Nam Thiên sửng sốt tại chỗ, “Chị làm gì vậy?”
Mạnh Nhã giải thích, “Cậu nói xem? Chỉ bằng chút tiền lương hằng tháng của anh, làm sao có thể nuôi nữ thần Tô được? Tiền này anh cứ lấy dùng trước, chờ sau này tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh!”
Triệu Nam Thiên không nhận.
Nói không cảm động đó là giả, thế nhưng lấy tiền của người phụ nữ này đi nuôi một người phụ nữ khác, nghĩ thế nào cũng khiến anh cảm thấy lúng túng.
Ngay sau đó Mạnh Nhã còn nói, “Biết anh có bản lĩnh, xem như đây là tôi cho anh mượn, sau này trả lại cho tôi là được.”
Triệu Nam Thiên lắc đầu.
Khuôn mặt Mạnh Nhã phát lạnh, “Thế nào, ngại tiền của tôi không sạch sẽ?”
Triệu Nam Thiên cười khổ, “Tôi không có ý đó.”
Anh biết Mạnh Nhã đi làm trong một hộp đêm, tuy Mạnh Nhã còn chưa giải thích, nhưng anh có thể nhìn ra Mạnh Nhã tuyệt đối không phải loại phụ nữ làm nghề nghiệp kia.
Sắc mặt Mạnh Nhã ấm dần, “Vậy thì cầm đi!”
Triệu Nam Thiên cố chấp nói, “Ý tốt của chị tôi xin nhận, nhưng tiền của phụ nữ tôi thực sự không quen xài…”
Mạnh Nhã nhìn chằm chằm gương mặt Triệu Nam Thiên thật lâu, sau đó mới bất đắc dĩ cười, “Không cần thì thôi, chờ thêm một thời gian ngắn nữa tôi lại tìm một công việc có thể diện hơn cho anh!”
Thấy Triệu Nam Thiên muốn phản đối, cô ta nói tiếp, “Biết anh không quan tâm, nhưng trên thế giới này luôn có loại người mắt chó coi thường người khác.”
Triệu Nam Thiên không cảm thấy làm bảo vệ có gì mất mặt.
Thế nhưng anh cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của Mạnh Nhã nhiều lần, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ qua loa.
Mạnh Nhã không làm gì được anh, đổi đề tài khác: “Xen vào chuyện của tôi và anh Năm, anh không sợ nữ thần Tô ghen sao?”
Triệu Nam Thiên cũng có không chắc chắn, “Đây là công việc của tôi, hẳn cô ấy… sẽ không nói gì nhỉ?”
Mạnh Nhã xoa xoa huyệt thái dương, không khỏi cảm thấy phiền não, “Được rồi, anh đi đi, tôi mệt mỏi.”
Chờ khi Triệu Nam Thiên rời đi rồi cô ta vuốt ve sofa, nhiệt độ còn lưu lại phía trên khiến cô ta thất vọng mất mát.