VÔ VÀN SỦNG ÁI

"Hôm đưa tiễn Sullie, con bé đã ngồi bên cạnh chị ấy. 

Lấy ra chiếc nhẫn năm xưa con bé muốn tặng chị nhưng không có can đảm để đưa. 

Khi cố gắng đeo chiếc nhẫn vào tay chị ấy, chiếc nhẫn luôn bị tuột ra khỏi tay dù trước đó con bé đã đo đúng cỡ tay của chị. 

Chỉ khi con bé nói một câu, chiếc nhẫn liền vừa in vào ngón tay mà trước đó luôn bị rơi ra. 

Con bé không kìm nén được, đã bật khóc ngay lúc ấy. 

Ran liền bế con bé đi ra ngay khỏi chỗ đấy. 

Rindou thì chạy theo cầm thuốc an thần để giúp con bé bình tĩnh lại. 

Tôi muốn thay con bé tiễn chị ấy đến đoạn đường cuối cùng. 

Sau khi an táng chị ấy xong, tôi mới đến chỗ con bé. 

Không nói không rằng ôm chặt Haru vào lòng. 

Con bé đang đau lòng, tôi cảm nhận được. 

Chúng tôi không cần phải nói gì với nhau cả, chỉ cần ôm nhau như vậy là đủ rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi