VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 2159

Theo ý cô ta, Lục Vinh Hàn đã ghét bỏ cô ta.

Cô ta nhất định phải chứng minh mình không có bệnh, Lục Vinh Hàn mới có thể tiếp nhận cô ta một lần nữa.

Ngày hôm sau khi mà cô ta rời đi, Lục Vinh Hàn đi tới nhà Hoa Phi, đón Tư Mã Ngọc Thanh về nhà.

“Dượng, cháu không muốn đi về, cháu không muốn ở cùng một chỗ với cô, cô ấy là người ngoài hành tinh, không phải người.”

“Cô đã chuyển ra ngoài, chuyển tới nhà cháu ở.” Lục Vinh Hàn nói rất nhỏ.

Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ: “Dượng có nói cho bố cháu biết, cô sẽ nửa đêm dậy cắt dưa hấu hay không? Đừng để cô ấy gi3t chết bố cháu.”

“Dượng đã nói rồi, cũng đưa cả thuốc mà bác sĩ kê cho bố cháu, bố cháu sẽ để ý.” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Thanh ăn một miếng dưa hấu, có chút lưu luyến đối với nơi này. Cậu bé ở đây rất vui vẻ, mẹ Hy làm đồ ăn rất ngon.

“Dượng, dượng đi làm chỉ có mình cháu ở nhà, thực sự rất nhàm chán.”

“Nếu cháu ngoan ngoãn mà nói, dượng sẽ thường xuyên bảo chị dâu dẫn theo Kiến Quân và Sênh Hạ tới chơi với cháu.” Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé.

“Được rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh cúi đầu trở về phòng thu dọn hành lý.

Mẹ Hy đưa cho cậu bé một túi bánh kem: “Ngọc Thanh, sau này có thể tới đây chơi bất cứ lúc nào.”

“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.

Sau khi Tư Mã Ngọc Như rời đi, còn không quên bảo người chuyển cái chuông cổ to kia tới nhà Tư Mã Minh Thịnh.

Cái chuông to kia mỗi khi tới tám giờ tối, đều phát ra tiếng nhạc rất êm tai, nghe qua giống như nhạc chuông.

Đây là tiết tấu vang lên mỗi ngày của nó.

m nhạc này giống như có hiệu quả an thần thần kỳ, mỗi lần nghe xong, cô ta đều có thể ngủ thực sự an ổn.

Nghe người trong tiệm đồ cổ nói, trước đây mỗi lúc trời tối hoàng đế Càn Long đều gối tiếng chuông đi vào giấc ngủ, cho nên ông ta mới sống hơn tám mươi tuổi, là hoàng đế có tuổi thọ cao nhất triều Thanh.

Hy Nguyệt nhanh chóng biết được chuyện này từ chỗ Tư Mã Ngọc Thanh.

Tư Mã Ngọc Như không ở cùng với bố chồng, coi như là một tin vui.

Nhưng mà chuyện này không có nghĩa là cô ta sẽ an tĩnh, không gây sóng gió nữa.

Cô ta đã trên đường tìm đường chết một đi không trở lại, đã đi xa không thể quay đầu lại.

“Ma vương Tu La, bố đã đuổi Tư Mã Ngọc Như rời đi, nếu ông ấy hối hận, muốn quay về nhà họ Lục một lần nữa, anh nên rộng lượng một chút tiếp nhận ông ấy. Dù sao ông ấy đã lớn tuổi, một mình mang theo Ngọc Thanh sinh sống, cũng rất vất vả.” Cô thử bàn bạc với Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong chỉ hừ một tiếng, rồi nói: “Con người nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Trên thế giới này đã không có hối hận.”

“Không phải nha, lúc trước anh đuổi em đi, không phải bây giờ chúng ta vẫn gương vỡ lại lành, sống rất hạnh phúc đấy sao.” Hy Nguyệt nghiêm túc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi