VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 2160

Lục Lãnh Phong bị sặc một cái, thực sự là không mở bình thì biết trong bình có gì.

“Anh không có vứt bỏ em, là tự em rời nhà trốn đi.”

Cô làm mặt quỷ, vẫn không bỏ qua vấn đề này, nói chuyện chính.

“Ý của em là, bố vẫn còn rất thương anh, tuy ông ấy từng làm ra lựa chọn sai lầm, nhưng con người không phải thánh hiền, có người nào không sai sót?”

Lục Lãnh Phong búng trán cô một cái: “Nếu em muốn nói chuyện này thì khỏi, trước đây lúc anh cần ông ta, ông ta không ở bên cạnh anh, bây giờ anh đã không cần, có người bố này hay không đều không sao cả.”

Hy Nguyệt thở dài: “Không có bố con nào có thể hận quá một đêm, bố là bị biểu hiện của Tư Mã Ngọc Như lừa gạt mê hoặc, bây giờ hiếm khi ông ấy tỉnh táo, chúng ta cũng phải cho ông ấy một cơ hội ăn năn.”

“Được, nếu em có thể mua được hối hận, anh sẽ cho ông ta cơ hội này.” Lục Lãnh Phong không chút hoang mang nói.

Cô bị sặc một cái, ngổn ngang trong gió.

“Trên thế giới này đâu có thuốc hối hận nha, cho dù chúng ta có nhiều tiền tới mấy, cũng không mua được một viên thuốc hối hận.”

“Đó là chuyện của em.” Hai tay của Lục Lãnh Phong lần lượt thay đổi, nâng trán, trong đôi mắt xuất hiện ánh sáng lạnh.

Hy Nguyệt có chút choáng váng, quả nhiên người này chính là núi băng chục nghìn năm không đổi, một khi ngưng kết, cho dù dùng ba loại chân hỏa cũng khó có thể hòa tan.

“Có muốn dẫn em tới Nam Cực xem hay không?” Lục Lãnh Phong dịu dàng xoa đầu cô.

Hy Nguyệt nghe đến đây, người này là đang cố ý đổi đề tài.

“Nói tới Nam Cực, anh trai và chị dâu hẳn là sắp trở về? Tuần trước em còn nhận được ảnh chụp chị dâu gửi tới, hỏi khi nào chị ấy trở về, chị ấy nói sẽ nhanh thôi. Xem ra hai người tới Nam Cực chơi đùa rất vui vẻ.”

“Nếu em muốn đi mà nói, chúng ta cũng có thể đi.” Lục Lãnh Phong nói.

Cô lắc đầu giống như trống lắc: “Em không đi đâu, em sợ lạnh nhất.” Đi vào trong đó, chắc chắn bị đông lạnh thành que kem.

“Không sao, chúng ta có thể đánh lửa.” Môi mỏng của anh nhếch lên nụ cười tà mị, xoay người một cái đè cô ở dưới người…

Cuối tuần này, Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên trở về.

Nhìn thấy bụng của Hạ Dĩ Nhiên hơi nhô lên, Hy Nguyệt nở nụ cười: “Chúc mừng hai người, hẳn là có cục cưng nhỏ rồi.”

“Hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không thì bọn anh đã chơi thêm mấy tháng.” Tần Nhân Thiên cười ngượng ngùng.

Tần Như Thông mở sâm banh ra: “Nào, chúng ta cùng uống đón gió tẩy trần cho anh cả và chị dâu.”

Mọi người cùng nhau cạn ly, tất nhiên là Hạ Dĩ Nhiên uống nước trái cây.

Kiến Dao đứng trước mặt Hạ Dĩ Nhiên, nhìn chằm chằm bụng của cô ấy.

“Cậu cả, cậu đặt vào trong bụng của mợ cả là em trai nhỏ, hay là em gái nhỏ?”

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Chuyện này thì cậu không biết, phải đợi đứa bé sinh ra mới biết được.”

Kiến Dao mân mê cái miệng nhỏ: “Sao cậu lại sơ ý y như bố cháu vậy, ngay cả mình bỏ vào là em trai nhỏ hay em gái nhỏ cũng không biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi