VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 551

A Quân rót trà cho Hy Nguyệt: “Cô chủ, cô đừng nghe Cô Hy nói lung tung, mấy ngày cô không ở đây, cậu chủ còn chẳng có nhà. Tôi nghe nói, cô Kiều An không cẩn thận bị trẹo chân, cậu chủ đến chăm sóc cô ta.”

“À, thì ra là thế.” Hy Nguyệt nở nụ cười, tiếng cười tựa như bàn tay vô hình vả Hoa Mộng Lê không lệch cái nào, đánh cho mặt cô ta đau rát.

Có vẻ như Lục Lãnh Phong vẫn còn nhớ tình xưa, có niềm vui mới cũng chưa quên tình cũ.

Hy Mộng Lan hung hăng lườm A Quân một cái: “Chuyện của cậu chủ, một người hầu như anh sao lại biết rõ thế?”

“A Mỹ mà cậu chủ phái đi chăm sóc cô Kiều An là em họ tôi, chúng tôi nói chuyện trên Zalo, em ấy nói cho tôi biết.” A Quân nghiêm túc nói: “Cậu chủ chăm sóc cô Kiều An từng li từng tí một rất cẩn thận, lên lầu xuống lầu cũng đều phải bế. Tôi đoán hôm nay cậu chủ cũng sẽ không về, vì cô Kiều An chưa đi lại được, vẫn cần cậu chủ bế.”

Hy Nguyệt rất bình tĩnh, cầm chén lên, chậm rãi thưởng trà, mặt tỉnh bơ.

Cô chỉ là một con rối, Lục Lãnh Phong vui vẻ với người nào, cũng chẳng liên quan gì tới cô, mà cô cũng không có tư cách can thiệp.

Hy Mộng Lan không giữ được bình tĩnh nữa rồi.

Cô ta còn chưa kịp đắc ý được mấy ngày, Lục Lãnh Phong đã ngựa quen đường cũ, dây dưa mờ ám với tình cũ.

Thế này chẳng phải là để người khác chế giễu sao?

Ăn cơm trưa xong, cô ta gọi Hy Nguyệt đến vườn hoa.

“Cô hiểu Kiều An này đến đâu?”

“Không biết, từng cảm thấy cô ta rất thông minh, không khóc không bướng bỉnh không phiền phức không giở trò, Lục Lãnh Phong rất thích.” Hy Nguyệt nhún vai, nói hời hợt.

Hy Mộng Lan bĩu môi: “Phụ nữ như vậy mới là người thủ đoạn. Nhưng mà cô ta có khôn khéo đến đâu, cũng không đoạt được vị trí này, bởi vì cô ta không mang Họ Hy.”

Hy Nguyệt kín đáo liếc cô ta một cái, trong mắt có chút xấu xa. “Chị họ, có chuyện này, không biết là chị đã biết chưa?”

“Chuyện gì?” Hy Mộng Lan nhướng mày.

“Lời trăn trối của ông cụ Lục chỉ dành cho vợ cả, cũng chính là lần kết hôn đầu tiên. Nếu tôi với Lãnh Phong ly hôn, lần kết hôn này sẽ là lần thứ hai. Anh ta có thể tự do chọn người tái giá, cưới ai cũng được.” Cô thong thả nói từng chữ.

Mỗi một chữ giống như sấm rền đánh lên đầu Hy Mộng Lan.

“Không thể như thế được. Vợ của anh ấy chỉ có thể Họ Hy, tái giá cũng phải như vậy.” Cô ta hét chói tai.

“Người thừa kế của nhà họ Lục chưa từng có ai ly hôn hay tái giá, đương nhiên ông Lục cũng nghĩ như vậy. Cho nên, lời trăn trối có liên quan đến nhà Họ Hy chỉ có tác dụng với vợ cả, chẳng nhắc chữ nào đến việc tái giá. Điều này khác nào cho Lục Lãnh Phong tái giá tự do.” Cô nghiêm túc nói.

Thật ra thì cô đang nói bừa, lần trước cô cũng từng hỏi dò bà cụ Lục nhưng bà chưa nói gì cả. Cho nên cụ thể là như thế nào, cô cũng không rõ lắm.

Hy Mộng Lan mặt mũi nhăn nhó, vẻ mặt khiếp sợ, rõ ràng là tin rồi.

Bảo sao Kiều An gần đây nhảy nhót vui vẻ, chắc chắn là đã biết chuyện này, muốn tranh giành với cô ta.

“Dù gì chúng ta cũng đều là người nhà Họ Hy, phù sa không chảy sang ruộng ngoài, chẳng lẽ cô trơ mắt nhìn vị trí này bị kẻ khác cướp đi sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi