VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 553

Đôi mắt anh sắc như chim ưng, dường như anh có thể nhìn thấu cô trong nháy mắt, không thể giấu giếm ngay cả những bí mật nhỏ của cô.

Theo phản ứng bản năng, cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi đôi mắt bối rối và sợ hãi, để anh không nhìn thấy được sự chột dạ của cô.

“Tôi trở về là để thăm em trai của tôi. Tổng cộng chỉ có hai ngày, thời gian bên cạnh bố mẹ còn không đủ. Tôi có thể làm gì nữa đây?”

Đôi môi mỏng quyến rũ của Lục Lãnh Phong khẽ động đậy, dường như anh không còn nghi ngờ lời nói của cô nữa, nhưng cũng không buông cô ra: “Cô vừa rồi có nhắc đến con của cô, con nào, là con của ai?”

Giọng nói của anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại có vẻ rất tức giận, giống như sóng thần đang ẩn náu trong mạch nước ngầm vậy, không ngừng ngưng tụ, sát khí tỏa ra bốn phía.

Tim cô nhảy lên đến tận cuống họng, đập loạn xạ điên cuồng, giường như muốn chui ra khỏi miệng.

Chết tiệt, cô hồ đồ rồi, cô đã nói bậy nói bạ cái gì thế chứ?

Cô lén hít thở, chỉ còn biết nuốt nước bọt, ép bản thân phải giữ bình tĩnh, không được hoảng sợ, hoảng sợ là tiêu đời.

“Tôi… Tôi ngủ mơ thôi.”

Cô lắp bắp nói, vẻ mặt chỉ một màu tối sầm sợ sệt, cũng may ánh đèn mờ ảo che khuất, không thể nhìn thấy anh: “Cô mơ thấy gì?” Anh tra hỏi.

Cô suy nghĩ một chút, ban đêm cô ngủ có nằm mơ nhưng trong lòng cô không không sợ gì, thì chắc sẽ không gặp ác mộng rồi!

Trong đầu cô như có các bánh răng đang quay như chong chóng: “Tôi… Tôi mơ thấy mình sinh ra một đứa trẻ rất xấu xí, khi lớn lên rồi cũng vẫn rất xấu xí, giống như một ông già nhỏ tuổi. Anh… Anh rất tức giận, vô cùng ghét nó, muốn giết chết đứa nhỏ. Tôi đã rất sợ hãi, liền cố gắng hết sức để ngăn cản anh… ”

Cô mím môi, trong lòng thầm cầu nguyện mình có thể vượt qua cửa ải này.

Lục Lãnh Phong không nói nổi, chỉ biểu lộ một cái nhìn kỳ lạ, giống như là không biết nên cười hay khóc nữa.

“Cô mơ thấy mình sinh ra con hoang hả?”

Đây thực ra chỉ là một câu anh bâng quơ ném ra để chế giễu cô, không hẳn là nghi ngờ và chất vấn.

Nhưng đối với cô, dường như lời nói dối của cô đã bị nhìn thấu, sống lưng cô toát ra mồ hôi lạnh.

“Tôi… Tôi sợ rằng anh không thích tôi nên cũng không thích con của tôi. Tôi là người bình thường, không xinh đẹp như Hy Mộng Lan, những đứa trẻ sinh ra đều xấu xí, đó cũng là điều bình thường.”

Đôi môi mỏng của anh mở ra khẽ cong một vòng cung tỏ vẻ khinh thường lạnh lùng: “Mỗi ngày ngắm tôi, đừng soi gương, thì sẽ không ảnh hưởng đến gen của di truyền.”

“Dù sao ngắm ai cũng được chỉ cần không phải là Hy Mộng Lan.” Cô bĩu môi, thoát khỏi vòng tay anh, vội vàng chạy vào phòng thay quần áo.

Cô cảm thấy mình như vừa thoát khỏi miệng hổ, cảm giác sống sót khỏi đại nạn. May là Lục Lãnh Phong không nghi ngờ gì, nếu không cô đã chết chắc rồi, một xác hai mạng!

“Lục Kiến Nhi, sao anh lại quay lại rồi? Tôi còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không về?”

“Lại đây.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ ngoắc ngón tay, như thể gọi thú cưng.

Cô bò đến bên giường: “Anh làm sao vậy?”

“Phục vụ cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi