VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 617

“Ăn cơm thôi.” Cô cười nhẹ một tiếng.

“Con thích ăn nhất là vịt rán giòn do mami làm.” Túi sữa nhỏ đập đập cái miệng nhỏ nhắn.

“Cái chân vịt này cho Tiểu Quân.” Người phụ nữ xinh đẹp gắp một cái chân vịt cho cậu bé, đáy mắt chứa đầy sự cưng chiều.

Hứa Nhã Thanh tức thì gắp cho cô một cái chân vịt: “Cái này cho mami vì đã làm cơm vất vả.”

“Cho Ba ba miếng chân vịt lớn này để ăn được nhiều hơn.” Túi sữa nhỏ cầm đũa lên, đưa cho anh một miếng thịt vịt to nhất.

Một nhà ba người đang ăn cơm, ấm áp lại ngọt ngào.

Vừa ăn xong điện thoại liền vang lên, là cuộc gọi đường dài từ Thành Đô.

Sau khi Hứa Nhã Thanh nói chuyện xong, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

“Tim của bà anh có chút vấn đề, cần phải mổ, muốn chúng ta mang theo Tiểu Quân trở về cùng.

Thiếu nữ xinh đẹp kịch liệt run rẩy, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất.

Hứa Nhã Thanh đem hết mọi biểu cảm của cô thu vào mắt, sau khi đưa Tiểu Quân trở về phòng, anh ôm vai của cô: “Đừng sợ, Y Nhược, bây giờ em là Y Nhược không phải Hy Nguyệt, Hy Nguyệt đã chết rồi.”

Nội tâm của Hy Nguyệt đang cuộn trào sóng gió mãnh liệt.

Đúng vậy, trên thế giới này đã không còn Hy Nguyệt, cô là Y Nhược, là vợ của Hứa Nhã Thanh, nhưng…….

“Thật sự có thể giấu diếm được ư?”

Cô không phải Hy Mộng Lan, không có năng lực lớn mạnh và kỹ năng diễn xuất tinh xảo.

Hứa Nhã Thanh xoa đầu cô: “Bên cạnh Lục Lãnh Phong đã có người phụ nữ khác, có lẽ sẽ không quan tâm đâu?”

Cô cúi thấp đầu xuống, Lục Lãnh Phong nhất định đã sớm quên cô lên chín tầng mây rồi đi.

Chim nhạn lướt qua không để dấu.

Đối với anh ta mà nói, cô chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Có lẽ anh ta ước gì cô đã chết, như thế thì sẽ giảm bớt đi phiền toái khi ly hôn, có thể danh chính ngôn thuận mà lấy vợ khác.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, họ lên một chiếc máy bay tư nhân trở về nước.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Quân về Nguyệt Hạ nên có hơi phấn khích.

“Ba ba, con sẽ sớm gặp lại ông bà nội, cô dì và bà cố nội của con phải không?”

“Đúng rồi, bà cố nội mà nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui.” Hứa Nhã Thanh hôn lên cái má hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Hy Nguyệt nhìn tầng mây mỏng ngoài cửa sổ, trong lòng cứ lượn lờ run sợ, khó có thể bình tĩnh lại, song lúc quay đầu nhìn hai bố con, tựa như được ăn một viên thuốc an thần, trong lòng lập tức bình tĩnh hơn.

Cô biết Hứa Nhã Thanh sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện, với cô anh ấy là người đáng tin cậy nhất trên thế giới, là cây đại thụ mà cô có thể dựa vào.

Tính cách của Tiểu Quân rất giống anh, và cũng thích cười giống anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi