VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 653

Nói xong anh hơi dùng một chút lực khiến cô đau đến nỗi rên lên một tiếng, lông mày nhíu chặt lại.

“Tôi chỉ là con rối của anh, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một bi kịch, nó nên kết thúc từ lâu rồi.”

“Muốn kết thúc, vậy thì ngoan ngoãn mà hầu hạ tôi hai trăm lần!”

“Anh đừng nghĩ muốn đụng vào tôi.” Cô đột nhiên hất tay anh rồi chạy ra bên ngoài.

Anh túm chặt cánh tay cô lại, nhẹ nhàng vung, đem cô ném tới trên thảm.

Cô giãy giụa muốn bò dậy, lại bị anh đè lại, anh nắm còng tay trên bàn trà, đem tay cô còng ra sau lưng

Sau đó anh nhấc cô đi vào phòng tắm, ấn ở trên bồn rửa tay.

“Lục Lãnh Phong, anh buông tôi ra!” Cô phẫn nộ gào rống.

Anh nắm lấy ót cô, ép cô nhìn thẳng vào gương: “Hy Nguyệt, hôm nay tôi sẽ để cô nhìn cho rõ tôi làm cô!”

“Hy Nguyệt, mở mắt ra!”

Cô không để ý tới, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

“Nếu cô không nhìn cho kỹ thì hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.”

“Lục Lãnh Phong, anh là ma quỷ!” Cô nghẹn ngào khóc nức nở, vẻ mặt đầy sự oán giận.

“Tôi là chồng của cô, tôi có quyền làm bất cứ điều gì với cô!”

“Không phải, tôi với anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa, Hứa Nhã Thanh mới là chồng của tôi.” Cô gần như là hét lên.

Gân xanh trên trán anh lăn lộn, nghiến răng: “Tiếp theo, tôi sẽ để cho Hứa Nhã Thanh nhìn thấy.”

“Không!” Cô liều mạng lắc đầu, cô thà chết đi còn hơn: “Anh làm như vậy chính là giết tôi.”

“Cô vốn cũng đã chết rồi.” Đôi môi mỏng của anh lộ ra một tia cười lạnh khát máu.

“Cầu xin anh đừng để anh ấy nhìn thấy, anh muốn gì tôi cũng làm cho anh.” Cô khuất phục, ở trước mặt anh, cho tới bây giờ lúc nào cô cũng thấy bất lực.

Lửa giận của Lục Lãnh Phong cũng không giảm bớt ngược lại trong lòng càng tức giận hơn, càng nóng nảy hơn: “Tên đó quan trọng như vậy sao?”

“Anh ấy là bố của Tiểu Quân, tôi chỉ muốn cho Tiểu Quân có gia đình một gia đình đầy đủ. Tiểu Quân thích anh như vậy, anh không thể nể tình nó mà bỏ qua cho tôi sao?”

“Bỏ qua cho cô, vậy còn tôi thì sao, ở trong lòng cô, tôi không có chút vị trí nào sao?” Cơn đau dữ dội bao trùm lấy anh.

Thật ra điều anh muốn rất đơn giản, chỉ là để cô trở về thôi.

Nhưng anh lại không biết nói gì, nên làm thế nào.

Loại tuyệt vọng này dần dần biến thành phẫn nộ làm cho anh muốn đi cướp đoạt, muốn đi hủy diệt.

Cô không nói gì, giữa họ chỉ là một mối nghiệt duyên mà thôi, không còn gì khác.

Anh cũng chưa thỏa mãn, đưa cô vào phòng tắm.

Mở vòi nước ra, dòng nước ấm áp giống như giọt nước mưa bình thường, rơi xuống, xối ướt hai người.

“Trở về đi, Hy Nguyệt, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” Âm thanh khàn khàn của anh truyền đến, như là bị nước mưa đánh vỡ.

Dán lên thân thể anh, cô nghe thấy, nhất thời trong lòng hoảng loạn như có bão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi