VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 654

“Anh… Đang nói gì?”

“Trở về.” Anh lập lại một lần.

Cô yếu ớt dựa đầu vào vai anh, cơ thể mềm mại như một nhúm bông: “Anh muốn tôi trở lại địa ngục của anh một lần nữa sao?”

“Tôi… Sẽ để cô làm một người vợ thật sự.” Âm thanh của anh khàn khàn nhưng rất rõ ràng.

Cô lắc đầu, gạt bỏ những giọt nước trên đầu.

Cô không thể tin được chính mình nghe được đích, khẳng định là cái lổ tai vào thủy, sinh ra ảo giác.

“Tôi là ai, Hy Nguyệt, tôi là ai?”

Cô cắn môi dưới, phát ra âm thanh: “Ma vương… Lục Lãnh Phong…”

“Đúng, là tôi, chồng của cô, tôi mới là chồng của cô.” Anh hôn lên môi cô, hôn thật sâu, thật triền miên.

Giờ khắc này, anh không để ý gì cả, mặc dù cô phản bội anh, mặc dù cô gả cho người khác, mặc dù cô sinh con anh cũng không để ý, chỉ cần cô trở về, một lần nữa trở về bên cạnh anh là tốt rồi.

Hoàng hôn tràn vào từ bên ngoài cửa sổ.

Bọn họ vẫn triền miên như cũ, đắm chìm trong thế giới của hai người.

“Hy Nguyệt, Hy Nguyệt của tôi…” Những nụ hôn của anh bao phủ dày đặc từng tấc trên da cô, in dấu những cảm xúc mà anh đã kìm nén trong bốn năm.

Tâm trí của cô rơi vào hỗn độn, được bao quanh bởi những đám mây mềm mại, hai tay vút ve tùy tiện trên cơ thể săn chắc của anh như muốn ôm chặt sự dịu dàng của anh trong lòng bàn tay, nắm thật chặt.

Sau hồi lâu, bọn họ ôm lấy nhau, nặng nề đi ngủ.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên phá tan mọi yên lặng, mọi triền miên.

“Chết tiệt!” Lục Lãnh Phong mắng một tiếng, muốn đập điện thoại, nhưng nhìn thấy thông tin người gọi đến thì dừng lại.”

Hy Nguyệt cảm giác như vừa tỉnh dậy sau giấc chiêm bao, từ trên ghế salon nhảy xuống, loạng choạng tìm quần áo của mình trên mặt đất.

Trời ạ, cô đang làm cái gì thế này?

Nội tâm của cô trào lên cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

“Tôi… Tôi phải đi.”

“Em không đi được, em trai em đến rồi, đã đến cửa phòng làm việc của tôi.” Lục Lãnh Phong thấp giọng nói.

“Phi?” Giọng Hy Nguyệt hơi run.

“Rất lâu rồi em chưa gặp cậu ta, không muốn gặp sao?” Anh nhíu mày.

Cô liếc mắt nhìn vào gian phòng bên trong: “Tôi… Tôi nhìn lén một chút, là được rồi.” Nói xong, cô hoảng loạn nhặt mấy mảnh quần áo trên mặt đất rồi hoang mang trốn vào phòng.

Lục Lãnh Phong cũng nhanh chóng sửa sang lại quần áo, ngồi vào ghế chủ.

Hoa Phi mới từ Giang Thành trở về: “Anh rể, tuần sau em muốn tới bệnh viện nhân dân hạng nhất ở thành phố Long Minh thực tập.”

“Chị em nếu biết em tài giỏi như vậy sẽ rất vui vẻ.” Lục Lãnh Phong đứng lên, lấy một bình nước trái cây trong tủ lạnh đưa cho cậu ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi