VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 655

“Anh rể, hôm qua em đến thăm chị, nhìn hoa hồng thăm viếng trên bia mộ, giống như mấy ngày rồi không có người thay. Không phải anh đã dặn người ta, mỗi buổi sáng đều mang hoa hồng tươi mới đến cho chị sao? Người đó lười biếng không đi à?”

Hoa Phi nhíu mày, hơi buồn bực.

“Là anh bảo dừng lại, không cần đưa nữa, cô ấy không cần.” Ngữ khí Lục Lãnh Phong hờ hững nói.

“Tại sao?” Hoa Phi nghi hoặc không thôi.

Lục Lãnh Phong liếc nhìn vào phòng nghỉ một chút.

Hy Nguyệt đang trốn ở bên trong, nhìn ra ngoài qua một khe hở nhỏ.

Nghe thấy lời nói Hoa Phi, trong lòng nàng nổi lên trăm thứ cảm xúc.

Vậy mà Lục Lãnh Phong mỗi ngày đều bảo người ta mang hoa hồng cho cô?

Trời ạ, đây là việc Đại Ma Vương sẽ làm sao?

Khi cô “còn sống”, một cánh hoa cũng chưa thấy, không nghĩ tới khi “Chết” đi, lại nhận được hoa của anh mỗi ngày.

Có phải là có chút buồn cười không?

Lục Lãnh Phong thu hồi ánh mắt, thấp giọng ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước anh mơ thấy chị em, cô ấy nói cô ấy đã tái hôn, còn sinh em bé, không cần hoa anh tặng nữa.”

Hoa Phi suýt sặc nước: “Anh rể, anh còn tin vào giấc mơ, là một bác sĩ, em nói cho anh, giấc mơ chỉ là tiềm thức của đại não muốn giải phóng hành vi, không phải là sự thật.”

“Chẳng may đây là sự thật thì sao?” Lục Lãnh Phong nhún vai một cái.

Hoa Phi bĩu môi, tiếng nói cực kỳ nhỏ: “Trừ phi chị ấy gặp anh Thạch.”

“Cô ấy không gả cho anh Thạch của em, gả cho tên đàn ông khác. Đầu óc chị em quá đần, dễ dàng bị lừa gạt, người khác nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, cô ấy lại dám gửi gắm cả đời.” Tiếng nói của Lục Lãnh Phong xen lẫn mấy phần tức giận.

Hoa Phi thở dài, mang theo một chút lo lắng nhìn anh, anh rể nhất định là thương tâm quá độ, lại bắt đầu ăn nói linh tinh.

Bốn năm qua, anh ấy vẫn chưa thoát khỏi sự bi thương khi chị gái mất đi.

“Anh rể…” Cậu ta đang định nói chuyện, khóe mắt chợt nhìn xuống phía dưới sô pha, có cái gì đó màu tím nhạt.

Cậu cúi người xuống một chút nhặt lên.

Đó là một cái áo ngực của phụ nữ.

Cậu ta kinh ngạc đến ngây người.

Lục Lãnh Phong cũng kinh ngạc đến ngây người.

Cô gái trong phòng càng xúc động muốn đập đầu chết luôn.

Cô chỉ kịp mặc váy, bên trong vẫn còn để trần.

Cô đang lo lắng không biết áo ngực rơi ở đâu, không nghĩ tới rơi phía dưới sô pha.

Lục Lãnh Phong thật là biết ném!

Trong phòng làm việc có một sự yên lặng đến chết chóc, còn có sự lúng túng không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi