VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 656

Hoa Phi dùng ánh mắt khó tin nhìn người đàn ông trên ghế: “Anh rể, anh có người phụ nữ khác?”

Lục Lãnh Phong đỡ trán, tâm trạng ngổn ngang: “Chị em cũng tái hôn, anh tìm cô gái khác cũng bình thường.”

Hoa Phi sâu kín nhìn anh một chút: “Anh rể, anh sẽ không bởi vì một giấc mơ, giận dỗi với chị em, tùy tiện tìm cô gái, bảo người đưa hoa không cần mang tới nữa chứ?”

Lục Lãnh Phong nhún vai một cái, không nói gì, như là ngầm thừa nhận.

Sự sầu lo của Hoa Phi càng sâu sắc thêm.

Anh rể đây là thương tâm quá mức, sinh ra bệnh tâm thần.

“Anh rể, tìm cô gái khác cũng được, chị của em cũng mất rồi, anh quên chị ấy đi, cuộc đời của anh còn rất dài, vẫn nên tìm một cô gái khác.”

“Em ăn cơm chưa?” Lục Lãnh Phong nhanh chóng thay đổi đề tài, không thể để cậu ta tiếp tục nói.

“Em ăn rồi.” Hoa Phi chỉ hộp cơm trên bàn: “Đây là bánh tráng mẹ làm, bảo em mang cho anh.”

“Thay anh cảm ơn mẹ vợ.” Khóe miệng Lục Lãnh Phong nhếch lên.

“Em còn phải về trường học, em đi nhé.” Hoa Phi vỗ vai anh, đứng dậy rời đi.

Hy Nguyệt từ trong phòng đi ra, cầm lấy áo ngực trên ghế salon, quẫn bách mặc vào.

“Lục Lãnh Phong, khi tôi còn sống, chưa từng nhận hoa của anh, không nghĩ tới chết rồi, còn có thể nhận hoa của anh mỗi ngày.”

Trong lời nói của cô có tự diễu.

Lục Lãnh Phong duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong lồng ngực: “Em muốn không?”

Hô hấp của anh xem lẫn hơi thở hùng hậu, trong tiếng nói tràn ngập ý tứ đầu độc, giống như mê hoặc cô, một lần nữa đi vào Địa Ngục, không thể quay đầu.

Cô nuốt nước miếng, cuống quít quay đầu đi, đẩy anh ra: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.”

“Hy Nguyệt, tôi chờ em trở lại, đừng thách thức sự kiên trì của tôi.” Tiếng nói của anh trầm thấp mà rõ ràng truyền đến, như là cho cô một kỳ hạn.

Cô không trả lời, e sợ làm cho anh tức giận thì cô không đi được.

Cầm lấy túi xách trên ghế salon, bối rối chạy nhanh ra ngoài.

Trở lại khách sạn, trong lòng cô giống như gió mưa vần vũ, như có hàng vạn con ngựa chạy qua, làm sao cũng không bình tĩnh lại được.

Trở lại, cô làm sao mà trở lại được?

Cô không thể quay về!

Cô không thể vứt bỏ nhà mình, vứt bỏ con của mình.

Cái ngày cô rời đi đó, coi như bọn họ đã kết thúc.

Hơn nữa, anh cũng không thích cô, chỉ là ý nghĩ tham muốn giữ lấy đang làm bừa thôi.

Khi cô trở lại, anh chắc chắn sẽ không ôn nhu như thế, một giây khôi phục tư thái của Đại Ma Vương, một lần nữa ép cô biến thành xương khô.

Khi cô còn đang suy nghĩ, di động vang lên, là túi sữa nhỏ gọi điện video trò chuyện.

“Mẹ ơi, bây giờ con có thể khôi phục khối rubik trong hai phút rồi, con quay cho mẹ xem.” Cậu bé cầm lấy Rubik, tay nhỏ linh hoạt, động tác cực nhanh, rất nhanh đã khôi phục bốn mặt của Rubik.

“Bảo bối, quá tuyệt.” Cô giơ ngón tay cái lên, khen thưởng cho con.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi