VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Chúc Quân Dương nhíu mày.
“Cô ấy chưa tỉnh, tôi nói xin ở lại phòng y tế với cô ấy, nhưng giáo quan Giang không đồng ý, cứ bắt tôi phải về độ5i.

Quân y nói tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng phải ở lại phòng y tế một thời gian để quan sát.”
“Nguyên nhân bị đuối nước là gì? Lúc x6uống biển tôi thấy cô ấy kéo cô xuống đầu tiên, còn thấy cô ấy bơi nữa mà.”
Trương Lan Tiếu hỏi vậy, Chúc Quân Dương càng nhíu mày chặt hơn.7
“Đúng là lạ thật, trông Đại Dao đâu có giống người không biết bơi, nhưng nếu biết bơi, vậy thì vì sao lại đuối nước?”
Hai người nhì4n nhau rồi cùng lắc đầu.

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, vào bộ đội một tháng rồi, nhưng sự hiểu biết của bọn họ về Hàn Dao chỉ gói gọn trong những8 thứ ở mặt ngoài, hình như Hàn Dao chưa từng kể gì với mình.
Bây giờ, bọn họ bỗng thấy mịt mù, như thể trên người Hàn Dao luôn có một lớp băng bao bọc kín mít, không có một kẽ hở.
Chúc Quân Dương, Đại Lan và Trương Lan Tiếu ở trong hồ bơi, định chờ đến khi huấn luyện xong.

Đại Lan không biết bơi, Chúc Quân Dương lại không có tâm trạng, chỉ có thể để Trương Lan Tiếu dạy cùng với người mà cô ấy dạy lúc trước.
Chúc Quân Dương định dùng mọi người che mắt, cố nhịn đến lúc huấn luyện xong là được kết thúc.

Nhưng Hà Tiêu Linh cũng tinh mắt, Chúc Quân Dương núp rất cẩn thận mà vẫn bị phát hiện ra.


Cô ấy vòng qua bể bơi, túm Chúc Quân Dương từ trong bể bơi ra.
Bị kéo một phát, Chúc Quân Dương bèn nương theo lực của Hà Tiêu Linh để đứng lên thành bể bơi, đối mặt với Hà Tiêu Linh.
“Chúc Quân Dương, cô đang làm gì hả?”
“Báo cáo! Tôi đang luyện tập!”
Chúc Quân Dương nói dối không chớp mắt, hô to với Hà Tiêu Linh.
Bây giờ cô ấy chẳng quan tâm được gì nữa cả.

Không được ở bên cạnh và tận mắt thấy Hàn Dao không sao, cô ấy cứ bồn chồn không yên.

Vốn dĩ có Hàn Dao thì còn có người nhắc nhở cô ấy nhẫn nhịn, bây giờ không có Hàn Dao, Chúc Quân Dương không thể khống chế được cái tính nóng nảy của mình.
Hà Tiêu Linh không ngờ Chúc Quân Dương lại dám quát lên với mình, bàn tay đang túm áo Chúc Quân Dương cũng bị hất ra, cô ấy nhếch môi cười.
“Chúc Quân Dương, cô có biết chọc giận giáo quan của mình thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Báo cáo, tôi đã làm thì sẽ gánh chịu hậu quả, tôi chưa bao giờ hối hận! Nhưng giáo quan, cô đã làm gì thì tự cô biết!”
Chúc Quân Dương không hề quan tâm tới chuyện bị phạt.

Trước khi nhập ngũ, cô ấy cũng thường xuyên gây họa, lần này lại càng không sợ.

Tóm lại là cô ấy khó chịu vì không được ở lại phòng y tế, dựa vào cái gì cơ chứ!

“Đúng, tôi đã làm gì thì tự tôi biết! Cô can đảm nói ra câu ấy, muốn bị phạt đến thế, vậy thì tôi cho cô được toại nguyện!”
Hà Tiểu Linh chỉ vào bể bơi, nụ
cười đặc trưng xuất hiện trên mặt cô
ấy.
“Chúc Quân Dương, nghe hình phạt
của cô đây! Ở nơi này chắc chắn là
có người không biết
bơi, đợi đến khi
tất cả mọi người về ăn cơm, cô ở
đầy dạy bọn họ.

Bao giờ học xong
thì được giải tán, còn cô thì chạy
quanh sân huấn luyện cho tôi, chạy
đến khi nào ngã thì thôi! Cho cô
nếm mùi đau khổ!”
“Rõ!”
Chúc Quân Dương nhìn thẳng vào
Hà Tiêu Linh.

Lần đầu tiên Hà Tiêu
Linh phát hiện ra một biểu hiện
hoàn toàn khác của cô gái này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi