VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Nó cứng đến nỗi không cắn nổi, cô chỉ có thể mang chiếc bánh bao ấy chui vào phòng bếp, cho bánh bao vào bát, định lấy bình nước ấm rót vào.

Như5ng bởi vì còn nhỏ, tay không đủ sức, bình nước ấm rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Hàn Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn mảnh v6ỡ bình nước dưới đất.

Cô hốt hoảng không biết phải làm gì, chỉ biết đứng đó nhìn nước trong bình chảy tới tận góc.
Trong mắt cô chỉ toà7n sự lo sợ, ngây ra mất nửa phút mới hoàn hồn đi nhặt mảnh vỡ.
Lúc này, cửa phòng bếp bị đá ra, Dương Thanh đứng ngược hướng ánh sáng.

4Hàn Dao giật mình đứng lên, nhìn ra cửa.

Cô không nhìn rõ mặt Dương Thanh, nhút nhát gọi một tiếng.
“Mẹ...”
Rất lâu mà Dương Th8anh không đáp lại, lần đầu tiên, cô cảm thấy bà thật xa lạ.
Dương Thanh liếc nhìn mảnh vỡ bình nước trên mặt đất, sau đó trông thấy bát bánh bao trên bàn, giơ tay ra hất đổ cái bát ấy.

Nhìn dáng vẻ dữ dằn ấy của Dương Thanh, Hàn Dao lùi về sau hai bước, hoảng sợ nhìn cái người rõ ràng là mẹ, nhưng lại rất xa lạ ấy.
“Mẹ, mẹ.”
Bởi vì quá sợ hãi, giọng cô run rẩy, túm chặt vạt áo của mình, cảm thấy phòng bếp lạnh đến rợn người.

“Mày lấy cái bánh bao này ở đâu ra?”
Giọng nói âm trầm của Dương Thanh khiến Hàn Dao lùi lại một bước nữa, ấp úng mãi mà không nói ra được câu gì.
“Tao đang hỏi mày, lấy bánh bao ở đâu?” “Con, con lấy.”
Giọng cô vừa run rẩy vừa nghẹn ngào, mẹ thật đáng sợ.
“Lấy ở đâu?” “Bên kia.”
Cô sợ đến mức không nói rõ được, chỉ có thể chỉ vào hộ gia đình bên cạnh.

Ánh mắt của Dương Thanh u ám, đột nhiên giơ tay về phía Hàn Dao.
Hàn Dao còn nhỏ, lại đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo, không dễ di chuyển.

Cứ thế, cô bị Dương Thanh túm cổ áo kéo ra ngoài cửa.
“Mẹ, mẹ, con đói, nên mới lấy.”
Hàn Dao vừa giãy giụa vừa cố gắng giải thích với Dương Thanh.

Dương Thanh không dừng lại, nghe cô nói vậy thì còn đánh hai cái thật mạnh vào mông cô.

Tiếp đó, cách một lớp quần bông, đùi cô bị Dương Thanh bóp đến mức bầm tím.
“Mày học cái gì không học, lại đi lấy trộm đồ của người ta! Tao nhặt mày từ đống rác về không phải là để mày ăn trộm ăn cướp!”
Lời nói của Dương Thanh thật sự quá nặng nề.


Mặc dù Hàn Dao còn nhỏ, nhưng trước kia cô từng bị châm chọc mỉa mai rất nhiều, phải hứng chịu tình đời ấm lạnh, có một trái tim mẫn cảm.

Lời nói của Dương Thanh như chọc thẳng vào tâm hồn cô, khiến gò má tái nhợt vì đói càng thêm trắng bệch.
Bởi vì bị kéo đi, không có điểm chịu
lực, Hàn Dao không kịp né tránh,
chỉ có thể hứng chịu cơn đau trên
đùi, lúc cơn đau dịu đi thì cô đã bị
Dương Thanh kéo tới bờ sông.
Lúc đó ở nông thôn trước cửa nhà
có một con sống.
“Mẹ, con thực sự quá đói nên mới
lấy.

Con biết sai rồi, sau này sẽ
không lấy đồ của người khác nữa,
mẹ tha thứ cho con có được không?
Con sai rồi, con sai rồi, mẹ!”
Cơ thể nhỏ bé của cô bị xách lên
không trung, giọng nói xen lẫn tiếng
khóc và nỗi sợ hãi, biến thành tiếng
thét thất thanh.

Cô van xin như thế,
nhưng Dương Thanh chẳng hề dao
động..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi