VỢ YÊU XIN CHÀO

Trần Hân Hân cố gắng mở đôi mắt tròn nhìn cô gái bên cạnh Dư Thế Phàm, nhìn xuống đôi bàn tay Thế Phàm vững vàng nắm tay cô ấy. Trần Hân Hân thở nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống khoé mắt "Hai người về đi."

Trần Hân Hân thở dài không muốn nói, muốn giải thích gì thì anh hãy cứ việc mà giải thích, còn Hân Hân hiện tại, không muốn nhìn thấy hai người.

Nếu Dư Thế Phàm giải thích liệu Nha Hi có tin không? Thế Phàm muốn ba mặt một lời, Huỳnh Nha Hi lập tức kéo tay Dư Thế Phàm "Để cô ấy nghỉ ngơi đi."

Cảm giác cô gái bên mình run sợ, Dư Thế Phàm mới gật gật "Vậy em cố gắng nghỉ ngơi."

Trên đường đi ra bãi đỗ xe, Dư Thế Phàm vẫn luôn nắm chặc tay Nha Hi, giọng nói trêu ghẹo "Bây giờ thì chịu tin lời anh nói rồi phải không?"

Nha Hi liếc mắt, im lặng đi vào xe ngồi ngay ngắn, để xem lý do của anh là gì? Lý do một năm lạnh nhạt với hôn nhân, rõ ràng anh cùng cô ấy yêu nhau.

Dư Thế Phàm ngồi vào ghế lái, lái con xe chạy ra ngoại ô thành phố, đỗ xe phía trước một bãi biển, mới mở lời giải bày.

"Lúc trước, Dư Thị cùng Hạ Thị có tranh chấp, Hạ thiếu còn có ý định bày ra một tai nạn ám sát anh."

Nghe đến tai nạn, còn có anh bị ám sát, mặt Huỳnh Nha Hi lập tức căng thẳng, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, chăm chú nghe anh nói.

"Lúc ấy tai nạn xảy ra với Hân Hân, lúc ấy cô ấy là trợ lý của anh, hôm đó một mình đến công ty để báo việc điều tra được. Hân Hân lúc ấy xém một chút nữa mất mạng vì anh và Dư Thị, trong thời gian cô ấy nằm viện anh đơn nhiên phải quan tâm đúng không?"

Huỳnh Nha Hi lập tức gật đầu, Dư Thế Phàm nâng cánh tay, bàn tay chạm lên gương mặt trái xoan xinh đẹp của Huỳnh Nha Hi.

"Cô ấy thích anh từ lúc ấy, anh thì chỉ thích em."

"Lúc đó anh đã gặp em bao giờ?" Huỳnh Nha Hi nhíu mày, Dư Thế Phàm chỉ mỉm cười, giọng nói trầm ấm tiếp tục.

"Lúc ấy Dư Thị còn có một chuyện, Hà Anh Thảo, cái người mà em thân thiết. Bị Hạ thiếu bắt cóc, sau khi cứu được, cô ấy bị trầm cảm rất nặng. Em nói xem, thân là chủ nhưng nhân viên của mình bị như thế lại chẳng thể làm gì được, có đáng xấu hổ không?"

Chị Hà từng bị bắt cóc ư? Còn từng bị bệnh tâm lý? Những lần tâm sự tám chuyện, chị Hà chẳng bao giờ nhắc đến, Nha Hi chỉ biết là chị rất có ác cảm với đàn ông. Không ngờ có một chuyện như vậy, hẳn là người đàn ông này chịu rất nhiều áp lực.

"Anh đối với hai cô gái đó rất mang ơn, cho nên đối với họ vô cùng tốt, bao nhiêu đãi ngộ đều đặc cách cho họ" Dư Thế Phàm thở dài "Hà Anh Thảo thì không sao, Trần Hân Hân lại bắt đầu theo đuổi anh."

"Anh không thích cô ấy thật?" Nha Hi khẽ hỏi, Dư Thế Phàm vẫn vuốt ve mái tóc mềm của cô gái nhỏ "Anh nói là anh thích em."

Người này, nói lời ngon ngọt mà không biết ngượng, sao có thể thẳng thừng nói ra như thế? Nha Hi đỏ mặt đấy nha.

"Em vừa tốt nghiệp, hôn nhân liền được định" Dư Thế Phàm nói, trong ánh mắt anh nhìn cô mang theo ôn nhu, dịu dàng mà chỉ duy nhất giành cho cô "Anh cứ nghĩ chỉ cần anh với em kết hôn, Hân Hân sẽ từ bỏ, không ngờ đến cô ấy đến mạng sống của mình cũng không cần."

"Cô ấy tự sát sao?" Huỳnh Nha Hi ngạc nhiên, Dư Thế Phàm mệt mỏi thở dài "Ừm."

"Sau chuyện Dư Thị với Hạ Thị, anh không muốn cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, lúc ấy cô ấy ra một điều kiện" Lúc này, ngón tay Dư Thế Phàm sờ sờ chiếc má hồng mềm mại của Nha Hi "Một năm không được gần em, không được bên cạnh em, không trở về nhà, không có bất cứ tình cảm gì cho hôn nhân này và ở bên cạnh cô ấy. Nếu sau một năm anh vẫn không yêu cô ấy, cô ấy sẽ từ bỏ và không làm chuyện ngu ngốc."

Huỳnh Nha Hi cúi đầu, đầu óc rối bời, đáp án này hoàn toàn ngoài suy nghĩ của Nha Hi, đôi mắt long lanh nhìn Dư Thế Phàm không có tự tin "Nhưng anh cũng đâu có thích em."

"Ngốc ạ" Dư Thế Phàm buồn cười lặp lại "Ngay từ đầu anh đã nói, anh chỉ thích em, rất thích em."

"Chỉ một vài lần gặp, kết hôn, lại thích em?" Huỳnh Nha Hi nhíu mài, Dư Thế Phàm tháo dây an toàn của Nha Hi. Nắm lấy tay cô kéo qua ghế lái, Huỳnh Nha Hi đi qua ghế lái, cả cơ thể ở trên người Dư Thế Phàm.

Dư Thế Phàm nhẹ nhàng bàn tay đặt ở eo nhỏ, bàn tay đặt ở gáy cổ giữ lấy, hôn lên đôi môi nhỏ mềm mại, ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên Nha Hi cảm thấy, nụ hôn giữa hai người thật ngọt, thật giống như những cặp đôi yêu nhau. Dư Thế Phàm rất thành thạo cại mở hàm răng Nha Hi, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại trao đổi hơi thở.

Ngừng lại nụ hôn khi má Nha Hi đã đỏ hồng, đôi mắt phù sương, hơi thở hì hụt, bàn tay anh lại lần nữa chạm lên gương mặt xinh đẹp, giọng nói trầm khàn, mang theo say mê.

"Anh kể cho em nghe, một câu chuyện năm anh mười sáu tuổi" Bàn tay Dư Thế Phàm chúi vào trong vạt áo Nha Hi, Huỳnh Nha Hi nắm lấy cánh tay anh xấu hổ "Không cần."

Khoé môi Dư Thế Phàm nâng lên nụ cười tựa như không "Cần chứ, bởi vì anh dùng cơ thể này để chứng minh, anh yêu em nhiều bao nhiêu."

Áo bị xốc lên, Huỳnh Nha Hi xấu hổ che dấu, gương mặt đỏ bừng. Trong không gian chật hẹp của xe, một màn kích tình tuyệt mỹ, âm thanh rên rỉ của một cô gái, thanh âm hai thân thể va chạm khiến người ta má đỏ tim đập. Đúng vậy, anh dùng cơ thể để chứng tỏ tình yêu giành cho cô gái này.

Còn tiếp...

_ThanhDii

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi