VỢ YÊU XIN CHÀO

Sau một đêm mây mưa trên xe, Huỳnh Nha Hi tỉnh lại, buổi sáng sớm mai ở bãi biển, ánh nắng sớm nhẹ nhàng hôn lên mái tóc. Nằm trên người Dư Thế Phàm, kí ức đêm qua dần ùa về, Huỳnh Nha Hi thật sự rất xấu hổ, nằm trong lòng ngực anh. Đến cả nhịp tim đập đều đều của Thế Phàm, Nha Hi cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Anh thích cô, không phải mới đây, mà là ở mười năm trước, năm anh mười sáu tuổi. Trong lần đến ăn tết tất niên ở nhà họ Huỳnh, Nha Hi không nghĩ tới anh sẽ thích cô. Còn thích rất lâu như vậy, Huỳnh Nha Hi thật sự không thê cứ trần trụi như thế cùng anh da thịt chạm da thịt. Cô nhẹ nhẹ nâng người dậy, người đàn ông tưởng chừng đang ngủ lại lập tức ôm chặt cô.

"Anh dậy rồi?"

Dư Thế Phàm mở mắt, ngắm nhìn Nha Hi không có đáp lời, Huỳnh Nha Hi chống hai tay trên ngực Thế Phàm ngồi dậy, cầm lấy quần áo mặc vào. Còn chưa mặc vào áo nhỏ, Thế Phàm ma mị hỏi "Thế nào? Cảm nhận về tình cảm của anh thế nào?"

Huỳnh Nha Hi giật thót người, anh là cái đồ không biết xấu hổ à, Nha Hi quát "Không biết."

Dư Thế Phàm lập tức ôm lấy Nha Hi "Vậy là anh phải giải thích lại rồi, nào lần này anh sẽ tận tình hơn."

Huỳnh Nha Hi đẩy gương mặt Thế Phàm đi ra, cả người cô đỏ bừng đi vì thẹn, đúng là không biết xấu hổ "Không cần, không cần đâu."

"Hử?" Nếu anh không tận tình dùng thân thể này giải thích thì tình cảm của anh sẽ không được chấp nhận mất.

"Em hiểu... Hiểu rồi" Nha Hi bốc khói, nhanh chóng mặc xong áo, sau đó bò qua ghế lái phụ nhanh chóng mặc quần vào "Anh còn không mau lái xe trả em về nhà."

Trông những lúc xấu hổ, Nha Hi thật sự rất đáng yêu, Dư Thế Phàm mặc nhanh quần áo khởi động xe "Tuân lệnh phu nhân."

"..." Huỳnh Nha Hi bịt lỗ tai, đôi mắt to tròn trừng trừng Dư Thế Phàm, làm ơn đi, anh như vậy cô không quen nha.

_

Hà Anh Thảo tỉnh lại, bản thân nằm ở giường lớn, bị đánh thức bởi mùi đồ ăn. Hà Anh Thảo nhanh bước xuống giường, hình như còn nghe thấy âm thanh xào nấu gì đó phát ra từ nhà bếp. Anh Thảo bước đến trước bếp, bóng dáng một người đàn ông, tay áo xoắn lên, lịch lãm nấu bữa sáng.

Hà Anh Thảo tựa người vào tường nhìn ngắm nhung nhang người đàn ông ấy, khẽ cười "Bác sĩ Trương, anh cũng có tài nấu nướng thế nga, thơm quá tôi không ngủ được."

Nghe thấy âm thanh Trương Thế Thành nâng đầu, nhìn cô gái trẻ đáp nhẹ "Thế mời Hà tiểu thư xinh đẹp, mau mau rửa mặt sau đó thưởng thức món ăn tôi nấu."

"Được" Hà anh Thảo đảo bước chân vào phòng, tinh thần phấn chấn hơn bước vào phòng tắm vệ sinh. Có lẽ do Thế Thành là bác sĩ điều trị tâm lý của Anh Thảo, cho nên cô rất tin tưởng anh, thậm chí còn có ý muốn dựa vào. Đã từ lâu, Thế Thành là người đàn ông duy nhất mà Anh Thảo tiếp xúc. Cũng vì vậy mà, đôi khi ở gần anh ta, Anh Thảo cũng có một số cảm xúc ngoài ý muốn.

Nhưng bản thân vốn không còn trong sạch, Hà Anh Thảo không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhất là đối phương lại còn là người đàn ông tốt như Thế Thành, cô cảm thấy bản thân mình không xứng. Thế cho nên, Hà Anh Thảo không bao giờ chịu thừa nhận tình cảm này.

Bữa sáng Trương Thế Thành nấu rất ngon, Hà Anh Thảo đã ăn rất no bụng. Sau khi ăn xong bữa sáng, Thế Thành cũng đi làm, anh bảo chiều nay lại sẽ đến. Hà Anh Thảo cũng đi làm, cô không muốn chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc.

Hôm nay Nha Hi không đi làm, Anh Thảo rất chán nản, không có ai để nói chuyện cả. Cô nhắn tin cho Nha Hi dò hỏi tình hình, xem Nha Hi có dự định quay lại đi làm không. Nha Hi bảo rằng em ấy hôm nay bận, ngày mai sẽ trở lại làm. Không biết là bận chuyện gì, quan trọng hơn là em ấy sẽ trở lại làm, chỉ cần như vậy là được.

Hà Anh Thảo kiểm tra điện thoại, số điện thoại hôm qua gọi đến là số công cộng, Hà Anh Thảo không dám nhìn đến nhanh chóng tắt điện thoại. Hôm qua Anh Thảo đã bị rối loạn, đã lâu cô không trở lên sợ hãi đến như vậy. Lúc ấy cô gọi cho Thế Phàm, nói rằng Hạ thiếu tìm cô, có phải rằng anh ta sẽ trở lại không? Thế Phàm trấn an cô, bảo Thế Thành đến chăm sóc cho Anh Thảo, anh ta hứa sẽ điều tra Hạ thiếu.

Tổng giám đốc đã nói như vậy, Hà Anh Thảo cũng phần nào an tâm, không nghĩ đến Dư tổng cùng Thế Thành rất nghiêm trọng vấn đề này. Trương Thế Thành thể nào lại dọn đồ đến chỗ của cô, còn nói là sẽ ở lại một thời gian đến khi hai người họ thật sự an tâm. Như thế nào Hà Anh Thảo lại sống cùng Trương Thế Thành, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Hà Anh Thảo há hốc, nhìn hành lí của Trương Thế Thành, chỉ biết la ba lắp bắp "Anh... Anh... Bác sĩ Trương..."

Trương Thế Thành sau khi thu xếp quần áo vào tủ đồ của cô rất thản nhiên đáp "Sắp tới chúng ta sẽ sống chung, nên Hà tiểu thư hi vọng cô hợp tác một chút."

Hà Anh Thảo không thể nào trông ngốc hơn "Tại sao cơ?"

"Đơn nhiên để đảm bảo an toàn cho cô" Trương Thế Thành bình thản đáp, Hà Anh Thảo ngơ ngác.

Biết là Dư Thế Phàm và Trương Thế Thành rất lo lắng cho cô, muốn tốt cho cô nhưng đâu đến mức cô phải sống chung như thế này, ôi, Hà Anh Thảo, điên mất thôi.

Còn tiếp...

_ThanhDii

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi