VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Liễu Mộc Mộc đứng bên cạnh Yến Tu, nhìn thẳng Lưu Đại Phú. Ánh mắt của cô bình lặng như nước, dù là nhìn từ xa nhưng cũng đủ khiến người khác phải rùng mình.
 
Lưu Đại Phú cố kìm lại sự khó chịu trong lòng. Ông ta bước ra ngoài, nở nụ cười với Liễu Mộc Mộc: “Không phải Mộc Mộc đây sao. Đã trễ vậy rồi mà sao cháu lại tới đây?”
 
“Ông chủ Lưu tinh mắt thế mà không đoán được vì sao cháu tới ạ?”
 
“Không đoán được thật.” Nụ cười trên mặt Lưu Đại Phú cứng lại.
 
“Nói dối không phải thói quen tốt. Ai sai ông hại bố cháu đấy?” Liễu Mộc Mộc lười diễn kịch với ông ta.
 
“Ý cháu là sao?” Lưu Đại Phú ngơ ngác.
 
Liễu Mộc Mộc thầm cảm thán trong lòng, không hổ là kẻ lăn lộn nơi thủ đô nhiều năm, kỹ năng diễn xuất hơn hẳn người thường. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Tiếc là cô đã biết đáp án trước rồi, không cần ông ta thừa nhận.
 
Hôm nay cô đã dùng năng lực sứ giả một lần. Lúc ở khách sạn, Yến Tu đã vẽ một lá bùa cho cô cho nên bây giờ vẫn có khả năng sử dụng năng lực lần thứ hai.
 
Vừa nhìn thấy Lưu Đại Phú, mọi chuyện ông ta từng trải qua hóa thành một cuốn phim chảy đều trước mắt Liễu Mộc Mộc.
 
Có vẻ vì một năm nay số lần sử dụng năng lực sứ giả cảu thần tăng lên nên sức mạnh của cô cũng mạnh hơn. Lúc trước cô chỉ có thể nhìn thấy tương lai của một người, nhưng giờ dù là quá khứ thì cũng không còn khó khăn mấy.
 
Cảnh tượng bắt đầu từ cảnh ông ta đưa đồ trang trí cho Đổng Chính Hào. Ông ta đã cho người giao thứ đó tới vào ngày lão Đổng đến chơi. Mà trước đó, Lưu Đại Phú đã mua đồ trang trí kia từ một người khác.
 
Liễu Mộc Mộc nghe thấy tiếng người kia vang lên: “Đây là hổ phách nước dưới gốc cây đầu người, nước bên trong có thể bay hơi. Tiếp xúc với nó trong thời gian dài có thể khiến cảm xúc hung ác trong con người dần lớn lên, chỉ cần thấy người khác thì sẽ dễ cáu gắt.”

 
Lúc đó Lưu Đại Phú nói: “Trùng hợp là thứ tôi cần.”
 
Nhưng khiến lão Đổng dễ cáu gắt để làm gì? Để về nhà ông phát cáu với Khương Lệ ư?
 
Liễu Mộc Mộc vẫn không hiểu lý do khi họ làm vậy, đành phải xem tiếp.
 
Sau đó thấy ông ta nhận cuộc gọi từ một người họ Tề và đưa hổ phách nước cho Đổng Chính Hào theo mệnh lệnh của người họ Tề đó.
 
Thậm chí cô còn nhìn thấy trước khi Lưu Đại Phú quen biết Đổng Chính Hào, chính người họ Tề kia đã sai khiến ông ta từ xa để tạo cơ hội cho hai người làm quen.
 
Người họ Tề kia…
 
Tề… Chính là nhà họ Tề cảm thấy hứng thú với cô, ra lệnh cho Lữ Dao theo dõi cô đấy à?
 
Lúc trước Liễu Mộc Mộc đoán kẻ chủ mưu là Trác Gia Duyệt, nhưng bà ta chưa từng xuất hiện trong đoạn quá khứ của Lưu Đại Phú.
 
Nếu vậy thì vì sao nhà họ Tề lại có hứng với cô, thậm chí còn cố tình dẫn lão Đổng tới thủ đô để bày trò chứ không xuống tay nặng hơn?
 
“Người bảo ông ra tay với bố cháu họ Tề phải không?” Câu nói đột ngột khiến đôi con ngươi của Lưu Đại Phú co rút lại.
 
Sau đó, ông ta nâng cao tông giọng: “Hai người đi ra, ở đây không chào đón hai người.”
 
Nhưng Liễu Mộc Mộc và Yến Tu không hề di chuyện.
 
“Nếu hai người không ra ngoài thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
 
“Cứ báo đi.” Liễu Mộc Mộc ung dung nói, “Đúng lúc để cháu tâm sự với phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt một chút về việc ông có hành vi mua bán hàng hóa bị cấm.”
 
Sau đó cô quay đầu nói với Yến Tu: “Cố vấn Yến, anh mau phổ cập cho ông ta biết tội danh này sẽ bị phạt tù bao lâu đi.”
 
“Tùy theo tần suất giao dịch và mức độ ảnh hưởng, số năm tù sẽ dao động từ ba đến mười năm.”
 
Liễu Mộc Mộc cười híp mắt kết luận: “Dựa vào số tiền mà ông chủ Lưu thu được thì có lẽ sẽ phải vào tù mười năm đấy.”
 
Từng thớ thịt trên mặt Lưu Đại Phú cũng run lên. Dù ông ta ngốc cỡ nào thì cũng có thể nhận ra con gái Đổng Chính Hào không phải người thường.
 
Lúc trước khi ăn cơm, ông ta phát hiện tất cả mọi người trong nhà họ Đổng đều rất hòa thuận với cô. Thân là “người ngoài” duy nhất trong nhà, hiển nhiên là điều này rất bất thường.
 
Bây giờ thì ông ta biết nguyên do rồi.
 
Đầu óc Lưu Đại Phú hoạt động hết công suất, muốn nghĩ ra cách để lật ngược thế cờ. Hay là dùng sức mạnh?
 
Có lẽ ông ta có thể đấu lại Liễu Mộc Mộc, nhưng rõ ràng là chàng trai bên cạnh cô rất khó đối phó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Vậy đành phải dùng cách khéo léo hơn.
 
Nghĩ vậy, giọng điệu Lưu Đại Phú chậm lại: “Cô Liễu, có chuyện gì thì từ từ nói. Chuyện của bố cháu thật sự không liên quan tới tôi. Tôi với ông ấy không thù không oán, tôi nghĩ nghe lệnh người khác mà làm thôi.
 

“Vậy tên người đó là gì?”
 
Lưu Đại Phú thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói: “Tề Minh Chiêu.”
 
Cô chưa từng nghe cái tên này. Liễu Mộc Mộc kéo tay áo Yến Tu: “Anh biết người đó không?”
 
“Ừm, buổi tiệc tôi tham gia là tiệc nhà ông ta.”
 
Liễu Mộc Mộc không khỏi cảm thán, đúng là trùng hợp thật đấy.
 
Lưu Đại Phú nhìn sang Yến Tu, đáy lòng lo lắng. Người có thể được nhà họ Tề mời tới thì chẳng ai là dễ đắc tội cả.
 
Liễu Mộc Mộc bỗng nghĩ ra gì đó, lại hỏi: “Vậy anh có biết Trác Gia Duyệt không?”
 
Yến Tu duỗi tay vén sợi tóc rũ bên mặt cô, bình thản đáp: “Vợ sau của Tề Minh Chiêu.”
 
Khi nghe câu trả lời này, thật ra cô cũng chẳng bất ngờ cho lắm.
 
Tất cả manh mối về cô và nhà họ Tề hóa ra là có liên quan tới nhau, mà mối quan hệ đó là Trác Gia Duyệt.
 
Liễu Mộc Mộc quay sang Lưu Đại Phú: “Vì sao Tề Minh Chiêu lại sai khiến ông ra tay với Đổng Chính Hào?”
 
“Chuyện này…” Lưu Đại Phú khó xử, “Tôi chỉ làm việc thay ông ta nên ông ta sẽ không giải thích lý do làm vậy với tôi.”
 
Thấy sắc mặt Liễu Mộc Mộc lạnh đi, ông ta vội vàng bổ sung: “Nhưng tôi cảm thấy hình như mục tiêu của ông ta không phải Đổng Chính Hào. Sau khi ông ta bảo tôi kết thân với Đổng Chính Hào xong thì lại bảo tôi mời cả nhà Đổng Chính Hào tới thủ đô. Tôi nghi mục tiêu của ông ta là thành viên nào khác của nhà họ Đổng…”
 
Lưu Đại Phú phân tích rành mạch, sau khi dứt lời thì nhìn sang Liễu Mộc Mộc, bỗng im bặt.
 
Đến đây thì đáp án đã rõ.
 
Cả nhà họ Đổng toàn người bình thường, kẻ duy nhất khác thường chính là người đang đứng trước mặt ông ta hiện giờ. Nếu hỏi Tề Minh Chiêu sẽ thấy hứng thú với ai trong nhà họ Đổng thì chắc chắn chỉ có thể là cô.
 
Lưu Đại Phú nhăn mặt, cố nở nụ cười: “Tôi chỉ biết có vậy.”
 
Liễu Mộc Mộc khẽ chọt Yến Tu: “Anh thấy sao?”
 
“Thức thời lắm.”
 
Nhưng Lưu Đại Phú còn chưa kịp cười thì Yến Tu đã lấy giấy chứng minh thân phận trong túi ra: “Lưu Đại Phú mua bán hàng cấm, ông bị bắt.”
 
Sao Lưu Đại Phú có thể không biết mình bị các cô chơi một vố chứ. Ông ta lấy một ống thép dưới quầy bán hàng đập về phía Liễu Mộc Mộc, định nhân cơ hội bỏ trốn.
 
Yến Tu ôm eo cô đổi vị trí của cả hai, tay bên kia giữ lại ống thép đang hạ xuống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Hai người giằng co với nhau. Anh và Lưu Đại Phú đều dùng lúc, nhưng khi ông ta bắt đầu gồng hết sức thì anh đột ngột thả lỏng làm Lưu Đại Phú ngã nhào về trước.
 
Yến Tu thuận theo đó, đá một cú vào bụng khiến ông ta bay ra xa mấy mét, đập mạnh lên quầy hàng khiến cửa kính vỡ tan.
 
“Chống đối lệnh bắt giữ, tấn công người thi hành công vụ.” Yến Tu bước từng bước về phía Lưu Đại Phú. Từng câu từng chữ anh nói khiến sắc mặt Lưu Đại Phú tái đi.

 
Ông ta chật vật cử động trong đống hỗn loạn, nhưng vừa nãy anh ra tay quá nặng nên ông ta không di chuyển nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn Yến Tu lấy còng ra còng mình lại giá thép nơi quầy hàng.
 
Xong rồi, Lưu Đại Phú thầm nghĩ.
 
Liễu Mộc Mộc thấy ông ta đã bị khống chế thì bước về phía trước, khẽ hỏi Yến Tu: “Có cần thông báo với Yến Linh không?”
 
“Ừm.”
 
“Nếu em ấy thấy em ở đây thì có khó chịu không vậy?”
 
Dù sao thì cô cũng không phải cảnh sát điều tra, mà ở đây cũng không phải địa bản của Yến Tu.
 
Yến Tu nghe cô hỏi vậy thì quay đầu nhìn lại.
 
Đôi mắt đen sâu thẳm khiến cả người Liễu Mộc Mộc cứng đờ, sau đó anh hỏi: “Em sợ em ấy khó chịu, vậy sao trước giờ chưa từng thấy em lo lắng anh sẽ khó chịu?”
 
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt: “Em đâu thân với em ấy đâu.”
 
“Khi đó tôi và em cũng không thân.” Từ đầu luôn là cô tự cảm thấy cả hai thân thiết, coi mình là bạn gái tương lai của anh.
 
Cũng phải ha. Liễu Mộc Mộc nhớ lại, nhưng không hiểu vì sao lúc ấy cô cứ cảm thấy Yến Tu sẽ chiều theo ý mình. Và rồi sự thật đã chứng mình cảm giác của cô là đúng.
 
Cái đầu nhỏ thông minh của Liễu Mộc Mộc hoạt động. Cô bước tới trước mặt Yến Tu, kéo vạt áo của anh khẽ hỏi: “Có phải lúc đó anh đã hơi thích em rồi không?”
 
Nếu không thích thì cần gì đối xử tốt với cô như vậy.
 
Yến Tu chỉ nhếch môi cười chứ không đáp.
 
Lúc đó có thích cô hay không à?
 
Yến Tu cũng không rõ nữa, nhưng anh có thể xác nhận cho dù khi ấy Liễu Mộc Mộc mặc định anh là bạn trai cô thì anh cũng không thấy tức. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Cô luôn có thể khiến anh mềm lòng.
 
“Nói đi mà~” Liễu Mộc Mộc cầm ngón tay anh lắc đi lắc lại.
 
Yến Tu giữ tay cô lại, mười ngón tay đan xen. Ngón tay mềm mại, tinh tế quần quýt bên ngón tay thon dài, mạnh mẽ của anh, truyền nhiệt độ cơ thể của nhau qua lại.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi