VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


“Ngủ ngon. Ngày mai ăn sáng cùng em nhé?” Yến Tu ôm cô khỏi giường, hôn lên mặt cô.
 
Liễu Mộc Mộc mở mắt, giơ tay hình số tám: “Trước tám giờ không được xuất hiện.”
 
Cô phải ngủ một giấc thẳng cẳng.
 
“Được.” Yến Tu cẩn thận đặt cô xuống giường rồi mới đóng cửa rời đi.
 
Khi anh về tới nhà thì đã là hai giờ hơn. Trong phòng khách vẫn còn sáng đèn, trên ghế sa lông có một bóng người mơ hồ.
 
Yến Tu hơi khựng lại, đi qua thì phát hiện là bố mình đang ngủ say.
 
Yến Tu khẽ đẩy ông ấy: “Bố, dậy đi.”
 
Yến Bách Văn bị đánh thức, liếc nhìn sang con trai, cử động cơ thể hơi cứng đờ: “Về rồi à.”
 
“Sao bố không vào phòng mà ngủ?” Yến Tu hỏi.
 
“Ai bảo con tham dự tiệc mừng thọ nhà họ Yến xong thì mất tích luôn. Mẹ con tưởng con lại bỏ trốn nên bắt bố xuống dưới này chờ con, không chờ được con về thì không cho về phòng.”
 
Giọng điệu Yến Bách Văn đầy chua xót.
 
Ngày nào cũng bị kẹp giữa vợ và con trai.
 
“Ồ.” Thái độ của Yến Tu rất lạnh nhạt, không hề đồng cảm với người bố đáng thương của mình.
 
Yến Bách Văn bó tay, đúng là không trông chờ con trai quan tâm mình được mà.
 
“Bữa tiệc đã kết thúc từ lâu rồi mà sao giờ mới về?”

 
“Có chút sự cố nhỏ.”
 
“Chuyện gì mà quan trọng tới nổi con trai phải đêm hôm khuya khoắt không chịu về nhà vậy?” Yến Bách Văn lại bổ sung. “Đây là nguyên văn lời mẹ con nói.”
 
Thấy vẻ mặt Yến Tu cũng bất lực, Yến Bách Văn bật cười: “Bố không muốn hỏi có chuyện gì, cũng không muốn biết vì sao nửa đêm nửa hôm con còn dẫn con gái nhà người đi gây chuyện. Nhưng con nhớ tự xử lí cho ổn thỏa, đừng để mẹ con biết, tốt nhất là giấu giếm kỹ vào.”
 
Yến Tu xoa xoa mũi, đúng là trước mặt bố anh thì anh chẳng còn chút riêng tư nào.
 
“À phải rồi, còn có chuyện này.”
 
“Mong bố có thể nói hết trong một lần.”
 
“Hai ngày nữa có một buổi đấu giá từ thiện, con phải đến tham dự đấy.”
 
Yến Tu nhíu mày: “Khi trước bố có nói đâu.”
 
“Mới thông báo đây thôi. Buổi đấu giá do Hiệp hội Gieo quẻ tổ chức ở quán rượu Lâm Hải. Vì lấy danh của trụ sở chính nên các gia tộc đều phải nể mặt đôi chút.”
 
“Hiệp hội Gieo quẻ?” Yến Tu hơi bất ngờ, “Không phải trước giờ họ vẫn luôn rất khiêm tốn à?”
 
Với những người xem vận mệnh của kẻ khác thì càng bói chuẩn, phúc báo càng ít, bệnh tật với họ như hình với bóng. Nhưng không phải là không có cách xử lí. Người gieo quẻ chú trọng làm việc công đức, mấy năm gần đây còn dẫn đầu tổ chức từ thiện quy mô lớn, cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
 
“Mấy năm nay đúng là rất khiêm tốn, nhưng tự dưng chui ra một sứ giả của thần, nghe nói còn có thù oán với Hiệp hội Gieo quẻ cho nên họ mới muốn phô trương sức mạnh của mình.”
 
Nhà họ Yến cũng có hai người đi theo nghề này, tiếc là vẫn chưa học nghề xong, cũng chưa lấy được lệnh bài gieo quẻ.
 
Yến Bách Văn khá hiểu biết về Hiệp hội Gieo quẻ, tuy bề ngoài trông như một tổ chức chính phái quy mô lỏng lẻo, như thật ra lại có mối liên hệ chặt chẽ với trụ sở chính.
 
Nhà họ Yến không thù không oán với Hiệp hội Gieo quẻ, đương nhiên sẽ sẵn sàng tham gia.
 
“Sao vậy? Không muốn đi à? Nếu không muốn đi thì để bố bảo chú hai của con dẫn em họ con đi cũng được. Em họ con cũng lớn rồi, phải cho đi để mở mang kiến thức.”
 
“Không cần, để con đưa em họ đi cũng được.”
 
Thấy con trai đồng ý thì Yến Bách Văn bỗng bật cười đầy xấu xa: “Phải rồi, quên nói con biết là đối tượng xem mắt mà mẹ con sắp xếp cũng tham gia buổi đấu giá lần này đấy. Con gái nhà họ Vương, hình như tên là Vương Ngọc Huyền, học kiếm đạo bên ngoại nên kỹ năng rất tốt.”
 
Yến Tu im lặng nhìn Yến Bách Văn, cả buổi mới nói: “Bố không thể đối xử tốt với con trai duy nhất của mình một chút à?”
 
Yến Bách Văn bày vẻ mặt vô tội: “Bố đã giấu mẹ con, lén nói cho con chuyện này, vậy còn chưa đủ tốt à?”
 
Khái niệm “tốt” của hai bố con khác nhau, không ai thuyết phục được người còn lại, cuối cùng ai về giường nấy đi ngủ.
 
Tối hôm qua sau khi Yến Tu rời đi, Liễu Mộc Mộc lại ngủ tiếp, khi tỉnh dậy thì đã bảy giờ năm mươi.
 
Cô trở người lấy điện thoại ra, có một tin nhắn video do Đổng Duyệt gửi từ lúc sáu giờ rưỡi. Trong video, Đổng Chính Hào ở trong phòng bệnh một người, đang chỉ vào Khương Lệ gào thét điên cuồng. Sau đó phải nhờ hai cú tát vang dội thì ông mới im lặng rút tay lại, video cũng kết thúc.
 
Liễu Mộc Mộc phát video lại hai lần mới đóng. Xem ra tình hình hiện tại của lão Đổng khá tốt, đã khá hơn hôm qua rất nhiều, ít nhất là biết co được giãn được.
 
Cô thuận tay gửi tin nhắn cho Đổng Duyệt hỏi địa chỉ bệnh viện, định lát nữa sẽ ghé thăm lão Đổng.
 
Đổng Duyệt không trả lời ngay. Cô đặt điện thoại xuống rồi vào phòng tắm tắm vòi sen.
 
Tắm xong thì cô mặc quần áo, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
“Ai vậy?” Liễu Mộc Mộc đeo dép lê bước ra mở cửa. Cô mở cửa ra một khe hở, thò đầu ra thì thấy Yến Tu đang cầm hộp thức ăn đứng bên ngoài.

 
Thấy anh thì cô mới nhớ hình như tối qua anh có bảo sẽ mang đồ ăn sáng tới cho cô.
 
Vừa mở cửa đã có mùi dâu tây ngọt ngào xộc vào mũi, đây là mùi sữa tắm mà Liễu Mộc Mộc thích nhất. Yến Tu khẽ nhếch đuôi lông mày, giơ hộp thức ăn trong tay lên: “Cô Liễu, đồ ăn cô gọi đã ship đến, phiền cô ký nhận hàng.”
 
Liễu Mộc Mộc giơ tay nhận lấy nhưng Yến Tu lại né đi, không để cô lấy hộp thức ăn.
 
Liễu Mộc Mộc nheo mắt: “Anh muốn sao?”
 
Yến Tu nghiêm túc trả lời: “Em vẫn chưa trả tiền ship.”
 
“Bao nhiêu tiền?”
 
Yến Tu chỉ cười không nói, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào cánh môi cô lộ rõ ý đồ của mình.
 
“Tiền ship của anh đắt quá, khỏi lấy hàng được không?” Liễu Mộc Mộc hậm hực trong lòng, cô vẫn còn nhớ tối qua trước khi ngủ mình đã bị lừa hôn một cái.
 
Cho nên hôm nay không cho hôn nữa.
 
“Không được. Đồ ép mua ép bán không có quyền trả hàng.” Yến Tu mỉm cười. Liễu Mộc Mộc còn chưa kịp lùi lại thì anh đã cúi người.
 
Sau bữa sáng hảo hạng, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng bỏ qua phí ship “đắt tiền kia.
 
Cô ấn mở phần mềm tin nhắn, bên trong có địa chỉ do Đổng Duyệt gửi cho cô.
 
“Lát nữa em muốn đi thăm bố. Còn anh thì sao?”
 
“Tôi đưa em qua đó.”
 
Sau khi đưa Liễu Mộc Mộc tới bên ngoài phòng bệnh, điện thoại Yến Tu bỗng reo lên. Anh nhìn tên người gọi, bỗng thấy bất ngờ.
 
“Anh cứ gọi điện đi, em vào trước.”
 
“Được, tôi chờ em ở ngoài này.”
 
Sau khi Yến Tu cầm điện thoại rời đi, Liễu Mộc Mộc mới mở cửa phòng bệnh bước vào.
 
Bệnh viện này là một cơ sở y tế đặc biệt cho nên không có nhiều bệnh nhân. Những người vào đây đều là người có tình trạng giống Đổng Chính Hào, nhưng bệnh nhẹ như ông thì khá hiếm.
 
Cả nhà đều đang tụ tập trong phòng bệnh. Đổng Kỳ nằm trên ghế sa lông ngủ bù, còn những thành viên khác thì đang xem ti vi. Hai chân Đổng Chính Hào bị cố định lại trên giường, dáng vẻ như cuộc đời chẳng còn gì để luyến tiếc.
 
Thấy Liễu Mộc Mộc mở cửa bước vào thì Đổng Duyệt lập tức chạy lại: “Chị, chị đến rồi.”
 
“Ăn sáng chưa?” Liễu Mộc Mộc đưa hai túi thức ăn mới mua cho mọi người. Bên trong đủ loại đồ ăn vặt, hiển nhiên không dành cho bệnh nhân mà là cho con gái nhỏ của bệnh nhân.
 
“Ăn rồi ạ.” Đổng Duyệt vui mừng nhận lấy thức ăn, tận hưởng sự quan tâm của chị gái.
 
Đổng Kỳ vừa bị đánh thức ghét bỏ bĩu môi.
 
Sau một đêm nghỉ ngơi cộng thêm sử dụng thuốc chữa bệnh, Đổng Chính Hào đã có thể suy nghĩ bình thường trở lại. Ông nhìn con gái cả của mình, lẩm bẩm hỏi: “Bố bị sao vậy?”
 
“Bố không nhớ rõ à?” Liễu Mộc Mộc đi tới bên cạnh ông, Khương Lệ đang ngồi bên cạnh ông nhường chỗ cho cô.
 
Đổng Chính Hào do dự lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm.”
 
Đa số ký cứ hai ngày nay của ông đều rất mơ hồ, thứ duy nhất còn nhớ được chính là cảm giác đau nhức tận óc khiến tâm trạng ông buồn bực. Còn về chuyện bản thân đã làm gì thì ông không nhớ nổi.

 
Đến tận buổi sáng hôm nay, ý thức của ông mới trở về.
 
“Đã bảo cái tên Lưu Đại Phú kia sẽ hại anh mà anh nào có nghe.” Khương Lệ chán chường lột vỏ quýt, mạnh mẽ nhét vào miệng ông.
 
Đổng Chính Hào vừa nhai một cái đã cảm nhận được vị chua khiến ông nhe răng trợn mắt muốn nôn, nhưng có một bàn tay chặn trước miệng nên ông đành phải cố gắng nuốt xuống.
 
Ông trừng mắt nhìn Khương Lệ, lại bị Khương Lệ hung hăng trừng lại: “Trừng gì mà trừng? Đêm qua còn đòi li hôn với tôi quyết liệt lắm mà, còn có cả bồ nhí bên ngoài. Ông cũng giỏi quá ha! Bỏ ra tận một triệu tệ đi cược đá, cuối cùng vác về một lô một lốc toàn đá vụn!”
 
Khương Lệ cứ như tìm được chỗ phát tiết, thế là chỉ vào ông nói như súng liên thanh.
 
“Tôi đã nói cái gì đâu.” Đổng Chính Hào tủi thân chết được. Khương Lệ chưa từng nặng lời với ông đến thế, nhưng mới chỉ ngủ một giấc thôi mà vợ ông cứ như đổi thành người khác vậy.
 
“Chứ anh còn muốn nói gì?”
 
Đổng Chính Hào đuối lý nên không nói gì thêm.
 
Xả giận xong, Khương Lệ mới quay đầu hỏi Liễu Mộc Mộc: “Vậy cái tên Lưu Đại Phú kia sao rồi? Tuy là bố con không sao, nhưng cũng không thể xử phạt qua loa rồi thả ông ta ra đâu đúng chứ?”
 
“Ông ta bị bắt rồi. Ngoại trừ hại người thì ông ta còn mua bán hàng cấm phi pháp nữa, ít nhất cũng phải ngồi tù mấy năm.”
 
Khương Lệ thở phào: “Vậy thì tốt. Con có biết vì sao ông ta lại hại bố con không?”
 
Liễu Mộc Mộc nhìn Đổng Chính Hào, cảm thấy vẫn nên chờ ông khỏe hẳn rồi hãy nói chuyện này.
 
Còn Khương Lệ chắc là chưa biết chuyện lão Đổng và mẹ ruột cô gặp nhau đâu. Liễu Mộc Mộc không muốn bọn họ biết chuyện của nhà họ Tề cho lắm, thế nên nói: “Chắc thấy bố con là kẻ ngốc lắm tiền nên muốn nhân cơ hội ăn chút tiền thôi.”
 
Mọi người đều nhất trí với lời cô. Bây giờ trong mắt Khương Lệ, lão Đổng rất hợp với cụm từ đó.
 
Liễu Mộc Mộc mới tới không lâu thì có bác sĩ vào kiểm tra phòng. Sau khi khám sức khỏe đơn giản, bác sĩ cười híp mắt nói với họ: “Tình trạng của bệnh nhân chuyển biến rất tốt. Quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện.”
 
“Không thể quan sát hai ngày hả?” Bỗng nhiên lão Đổng xen vào, tội nghiệp duỗi ra hai ngón tay, “Bác sĩ, tôi cảm thấy đầu tôi vẫn chưa linh hoạt lắm.”
 
Khóe miệng bác sĩ giật giật, giải thích kiểu gì giờ.
 
Phải nói là cảm xúc của ông bị ảnh hưởng chứ không phải trí thông minh hả? Nhưng nếu nói vậy thì liệu có đả kích bệnh nhân quá không?
 
Liễu Mộc Mộc thì đâu lo được nhiều như vậy, cô không hề nể nang gì nói với Đổng Chính Hào: “Bố, bố nghĩ là được hay không được? Có vài người đầu có không linh hoạt là bẩm sinh đó.”
 
Lão Đổng chịu đả kích nặng nề, nằm về giường bất động.
 
Đổng Kỳ không nhịn được phụt cười, nhưng bị ánh mắt như muốn giết người của bố mình làm cho ngậm miệng lại.
 
Sinh nhiều con như vậy nhưng chẳng đứa nào ra hồn, chỉ biết làm ông tức chết rồi thừa kế tài sản!

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi