VỌNG TINH THẦN

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngữ điệu của Ngôn Tử Tinh có chút hoài nghi: “Thật à?”

“Ngươi quay lại đây.”

Ngôn Tử Tinh nghe lời xoay người lại, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn Thác Bạt Chân chăm chú.

Thác Bạt Chân có chút xấu hổ, nỗ lực tránh né không nhìn vào mắt hắn.

Ngôn Tử Tinh thúc giục: “Nhanh lên một chút à nha.”

Thác Bạt Chân bất đắc dĩ, đành phải ngập ngừng đưa tay lần sờ xuống dưới thân hắn. Lúc chạm tới vật cứng rắn trong chăn kia, Thác Bạt Chân đã có chút hối hận, tay cũng cấp tốc rụt trở về.

Thế nhưng Ngôn Tử Tinh không cho hắn cơ hội để đổi ý, lập tức nắm lấy bàn tay đang muốn rụt lại của hắn, ấn về nơi đang cứng ngạnh của mình.

Cả người Thác Bạt Chân khẽ run lên, đại não có một khoảnh khắc trở nên trống rỗng, ngón tay cứng đờ.

Ngôn Tử Tinh lại cảm thấy chưa đủ, hưng phấn nói: “Ta cởi khố rồi ngươi giúp ta xoa xoa.” Nói xong liền hành động ngay lập tức.

Thác Bạt Chân đần cả người, cũng không biết mình làm cách nào cầm được thứ nóng rực cứng rắn kia.

“Mau làm a.” Ngôn Tử Tinh kéo tay hắn, vừa thoải mái vừa khổ sở thúc giục: “Đừng cứng đờ như vậy a. Bằng không cũng để ta giúp ngươi xoa xoa đi.” Nói xong liền không chút do dự, thần tốc tham tiến vào trong khố của Thác Bạt Chân, chạm lên tính khí đã nửa ngẩng đầu của hắn.

Thác Bạt Chân bị động tác của hắn làm cho kinh sợ, nhất thời không phản kháng kịp, mệnh căn của mình bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi a. Chúng ta cùng nhau động.”

Tính khí bừng bừng của Ngôn Tử Tinh cùng đối diện với tính khí của Thác Bạt Chân, cực kỳ hưng phấn mà động thủ, đồng thời còn không ngừng dùng tay kia “dạy” cho Thác Bạt Chân, để hắn lấy lòng mình.

Về sau hắn thấy Thác Bạt Chân quả thực dốt đến hết thuốc chữa, liền dứt khoát đem phân thân của hai người nắm lại cùng một chỗ, linh hoạt ma xát lẫn nhau.

Hắn không có gánh nặng tâm lý như Thác Bạt Chân. Hơn nữa trong lúc Thác Bạt Chân hôn mê, khắp người trên dưới đều sớm đã bị Ngôn Tử Tinh nhìn hết, sờ hết cả rồi. Đối với tính khí của Thác Bạt Chân, Ngôn Tử Tinh thậm chí còn từng nhân lúc hắn hôn mê mà nghiên cứu sơ qua.

Cũng không phải Ngôn Tử Tinh đặc biệt có hứng thú gì với na căn của nam nhân khác, chẳng qua trong lúc lau người thì nhìn tới nơi đó, chỉ cần là một nam nhân thì đều sẽ hiếu kỳ mà nhìn nhiều đôi chút thôi, âm thầm so sánh với cái kia của mình. Bởi vậy lúc ấy Ngôn Tử Tinh liền không hề khách khí mà thành thực nghiên cứu một chút, cho ra kết luận: kích thước còn có thể, bất quá không có uy vũ như của mình! (nói lời vô nghĩa, lúc ấy người ta đang hôn mê bất tỉnh, có thể “uy vũ” được hay sao ~~~)

Lúc này cũng là lần đầu tiên hắn ở trong chăn làm loại sự tình ấy với một người nam nhân, trong lòng có một cảm giác hưng phấn và hiếu kỳ mạc danh, giống như tiểu hài tử đang làm chuyện xấu sau lưng cha mẹ, hơn nữa đối tượng còn là kẻ thù không đội trời chung của mình trước kia, bởi vậy loại cảm giác này lại càng trở nên mới mẻ và kích thích.

Ngôn Tử Tinh hứng thú vô cùng, vừa xoa nắn, chà xát, vừa tìm kiếm phản ứng mẫn cảm nhất của đối phương.

Mình là nam nhân đương nhiên hiểu rõ về nam nhân hơn là nữ nhân, biết làm thế nào để có thể khiến mình khoái hoạt. Hắn không nhanh không chậm sáo lộng, ngón tay như mang ma lực phi thường, khiến cho Thác Bạt Chân bệnh nặng mới khỏi khó có thể chống đỡ, kiềm nén không được mà bật ra tiếng rên rỉ.

Ngôn Tử Tinh lần đầu tiên nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp đầy kiềm nén từ miệng Thác Bạt Chân, không khỏi càng thêm hưng phấn mà trở nên khô nóng, vật trong tay dường như cũng theo phản ứng của hắn liền trướng đại thêm vài phần.

Thác Bạt Chân lúc này đã hoàn toàn vô lực nằm im tại chỗ, nhắm chặt hai mắt, mặc cho Ngôn Tử Tinh muốn làm gì thì làm. Hắn không nhìn, cũng không nghĩ phân thân của mình và Ngôn Tử Tinh đều đang được người nọ chà xát cùng một chỗ, chỉ cảm thấy chưa từng thoải mái như vậy.

Có điều dù sao Thác Bạt Chân cũng chỉ vừa mới khỏi bệnh, nhất thời không thể kiên trì được lâu, rất nhanh đã bắn ra.

Vị đạo nam tính nhàn nhạt tràn ngập trong không gian, càng thêm kích thích một con dã thú khác trong bóng đêm.

Ngôn Tử Tinh gầm nhẹ một tiếng, xoay người đè lên Thác Bạt Chân, khàn giọng nói: “Nhanh như vậy đã bắn. Vậy mà bảo là giúp ta.” Nói xong liền không thèm phân bua, trực tiếp kéo bàn tay mềm nhũn của Thác Bạt Chân, cùng nắm lên tính khí còn đang dựng thẳng của mình, thúc giục dỗ dành: “Cầm đi… cầm chặt một chút, động giống như ban nãy ta làm ấy. Nhanh lên…”

Thác Bạt Chân mở lớn hai mắt, ánh mắt mê mang, thậm chí còn có chút cảm giác chói sáng ẩm ướt.

Hắn mờ mịt nắm lấy thứ vẫn đang hưng phấn của Ngôn Tử Tinh, nhu niết cùng một chỗ với phân thân vừa mới phát tiết của mình, bắt chước theo động tác vừa rồi của Ngôn Tử Tinh, chỉ mới một chốc mà mình đã lại ngạnh lên lần thứ hai.

Ngôn Tử Tinh cười trầm nói: “Lần này chúng ta cùng nhau bắn, để xem ai bắn được xa hơn a.”

Thác Bạt Chân cũng không biết nên nói gì mới tốt, trong miệng hàm hồ phát ra một âm thanh, nhịn không được cúi đầu nhìn vào trong chăn.

Trong bóng tối không nhìn thấy rõ, nhưng hắn cảm nhận được phân thân của hai người như hai con tiểu dã thú đang thét gào, ngươi húc ta ta húc ngươi, lúc lắc chà xát lẫn nhau, đã gắn bó khăng khít lại nảy lên kêu gào.

Cuối cùng hai người đồng thời đạt tới giới hạn, cùng nhau xuất ra trong bàn tay chà xát lên xuống của hắn. Thác Bạt Chân không hiểu thế nào mà còn bắn cả lên mặt Ngôn Tử Tinh.

Ngôn Tử Tinh cười ha hả, chẳng biết kiếm từ đâu ra một chiếc khăn, qua loa lau cho cả hai người, ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Chân, cười xấu xa nói: “Thật là xa nha. Nhìn xem, bắn lên cả mặt ta rồi.” Nói xong còn đem mặt mình dí sát tới trước mặt hắn, ra lệnh: “Giúp ta lau đi.”

Thác Bạt Chân vừa thẹn vừa quẫn, vội vàng duỗi tay ra định lau cho hắn.

Ngôn Tử Tinh quay mặt đi, nói: “Không được. Tay ngươi vừa mới cầm thứ đó của hai ta.”

Thác Bạt Chân hỏi: “Vậy phải làm sao?”

“Dùng miệng a.” Ngôn Tử Tinh cười tà ác, đưa mặt mình tới gần bên môi Thác Bạt Chân, nói: “Giúp ta liếm cho sạch sẽ.”

Thác Bạt Chân đỏ bừng cả mặt.

Ngôn Tử Tinh lại càng muốn trêu đùa hắn, nói: “Thế nào? Của ngươi mà cũng không muốn đụng vào sao? Ta cũng đã giúp ngươi lau sạch rồi.”

Thác Bạt Chân nghiến chặt răng, chầm chậm tiến sát tới, vươn đầu lưỡi ra, từ tốn liếm đi dịch thể của mình trên má Ngôn Tử Tinh.

Vị đạo nam tính lan tràn giữa hai người.

Lúc Ngôn Tử Tinh cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp của hắn đang liếm trên mặt mình, bỗng dưng trong lòng khẽ động, có một loại cảm giác nói không nên lời, hạ thân dường như lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Bất quá hắn biết hiện tại còn chưa đến thời điểm, không thích hợp để tiến thêm bước nữa. Hơn nữa Thác Bạt Chân vừa mới lành bệnh, thân thể còn rất hư nhược, đêm nay lại xuất liên tiếp hai lần, khẳng định là mệt mỏi rồi. Nghĩ vậy hắn liền cường ngạnh đè ép rung động trong lòng xuống, thu dọn cho hai người ổn thỏa, rồi xoay người chìm vào giấc ngủ.

Bất quá đêm nay, trong trướng bồng vẫn còn ngập tràn mùi vị hùng tính nhàn nhạt, khiến cả hai người đều có chút khó ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi