VỌNG TINH THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngày hôm sau thức dậy, tinh thần của Ngôn Tử Tinh rất phấn chấn, hắn đã ra bãi cỏ làm việc từ sáng sớm.

Thác Bạt Chân ở trong lều dọn dẹp nhà cửa, trong lúc vô ý lại lục ra miếng khăn đã sử dụng đêm qua, mặt mũi lập tức đỏ bừng, vội vàng ném khăn sang một bên. Có điều ngẫm lại vẫn chưa cảm thấy yên tâm, liền đem vo cùng một chỗ với đống y phục cần giặt, định tìm một chỗ để giặt sạch.

Bất luận “trước đây” như thế nào, đêm qua vẫn là lần đầu tiên Thác Bạt Chân thực sự thân thiết với một người nam nhân, tư vị tiêu hồn trong đó không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, không thể nói khiến hắn lập tức thực tủy biết vị, nhưng suy cho cùng cũng không có kháng cự.

Còn về phần Ngôn Tử Tinh, kỳ thực cũng là lần đầu tiên. Chỉ có điều từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh hai vị phụ thân trong Linh Ẩn cốc, bởi vậy “kiến thức” có được nhiều hơn chút đỉnh, không hề cảm thấy việc này có gì bất hợp, trái lại chỉ càng hưng phấn và chờ mong, đối với thời khắc đêm xuống cũng thập phần trông đợi.

Sau chuyện ấy, đêm nào Ngôn Tử Tinh cũng nhịn không được mà quấn lấy Thác Bạt Chân đòi “toàn vũ hành”*.

(*phiếm chỉ hành động bạo lực)

Hắn đang ở độ tuổi thanh xuân, thời kỳ tính dục thịnh vượng nhất, làm việc đó tự nhiên và thoải mái biết bao, không cách nào ngừng được.

Thác Bạt Chân lại là lần đầu nếm thử tư vị giữa hai người nam nhân, thân thể vẫn còn hư nhược, chưa hồi phục đến trạng thái tốt nhất, thực sự có chút khó ứng phó với “tính” khí hừng hực của Ngôn Tử Tinh. Bởi thế thỉnh thoảng giữa hai người lại diễn biến thành như vậy, Thác Bạt Chân an ủi vật gì đó đang dựng thẳng của Ngôn Tử Tinh, còn Ngôn Tử Tinh lại thoải mái mà làm đại gia.

Mùa đông gian nan nhất trên thảo nguyên cuối cùng cũng trôi qua. Khi xuân sang, vạn vật tựa như bừng tỉnh, tuyết trong thung lũng Ô Lý Mộc cũng chầm chậm tan chảy, thấm ướt mặt cỏ và núi rừng.

Hồ nước lớn nọ sớm đã tan băng, nước trong hồ trong vắt, đàn cá bắt đầu tung tăng bơi lội. Nữ nhân trên thảo nguyên thỉnh thoảng lại tụm năm tụm ba bên hồ để múc nước, giặt quần áo. Đám hài tử cũng sẽ chạy tới chạy lui ở ven hồ, chơi đùa nghịch nước.

Theo tiết trời chuyển ấm, bệnh trạng dai dẳng suốt cả mùa đông của Thác Bạt Chân cũng dần lui. Hắn từ từ khôi phục lại thể lực, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên, đôi mắt vốn đã thâm thúy lại càng thêm sáng ngời hữu thần, hai gò má nhợt nhạt cũng chậm rãi nhuộm lên sắc thái khỏe mạnh.

Ngôn Tử Tinh thấy hắn dần hồi phục, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc, có một số việc không thể chờ thêm được nữa. Hắn thật giống như tên thợ săn đang chăm dưỡng con mồi, chờ tới thời điểm một hơi nuốt trọn khối thịt béo.

Hôm nay thời tiết rất đẹp. Lần đầu tiên kể từ khi bệnh nặng, Thác Bạt Chân lại được ngồi lên lưng ngựa, cùng Ngôn Tử Tinh đi tới bãi cỏ hỗ trợ.

Đã lâu lắm rồi hắn không được cưỡi ngựa. Người Tây Quyết đều lớn lên trên lưng ngựa, loại cảm giác thân thiết và quen thuộc này âm thầm phát ra từ trong cốt tủy. Bởi vậy Thác Bạt Chân vừa ngồi lên ngựa liền không khắc chế được bản thân, lập tức giơ roi thúc ngựa, thống khoái chạy trên thảo nguyên.

Ngôn Tử Tinh cũng không ngăn cản, chỉ nhìn hắn vừa hò hét vừa cưỡi Mặc Phong phi nước đại trên thảo nguyên, đuổi theo đàn ngựa. Gió lớn thổi tung tóc hắn, thân hình gầy gò phi thường cường kiện, bộc phát ra một loại sức mạnh dũng mãnh, cương ngựa thật dài trong tay tựa như có mắt, thuận theo tiếng hò hét của hắn, tinh chuẩn mà hữu lực khoác trên cổ ngựa.

Một tộc nhân trên mã tràng phi đến bên cạnh Ngôn Tử Tinh, tán thưởng nói: “A Tinh, khế huynh của ngươi thật đúng là cao thủ cưỡi ngựa thiên bẩm trên thảo nguyên của chúng ta. Nhìn xem, ngay cả mã vương nhanh nhất của bọn ta cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.”

Ánh mắt Ngôn Tử Tinh vẫn đang truy đuổi theo Thác Bạt Chân, nghe vậy liền mỉm cười nói: “A Chân bệnh nặng vừa khỏi, hôm nay mới chỉ là thử chút thân thủ mà thôi, các ngươi chớ nên xem thường hắn.”

Tộc nhân kia bật cười lớn: “Nào dám. Thân thủ của ngươi cũng là đỉnh cao, nếu không phải các ngươi là khế huynh đệ, nhất định nữ tử trong tộc chúng ta đều muốn đem khăn ha-đa (1) trắng tinh của các nàng tặng cho hai ngươi.”

Khăn ha-đa trắng tinh, đại biểu cho tấm lòng của các cô nương trên thảo nguyên. Ngôn Tử Tinh nghe vậy liền bật cười càng thêm thoải mái.

Suốt cả buổi sáng này, Thác Bạt Chân thống khoái mà phi ngựa đến tận hứng. Tới sau giờ ngọ dùng qua bữa trưa, người liền có chút mệt mỏi biếng nhác. Trận bệnh nặng mùa đông vừa qua nói cho cùng vẫn làm tổn thương đến nguyên khí, sẽ không hồi phục tới trạng thái tốt nhất nhanh như vậy.

Ngôn Tử Tinh phát hiện ra, liền gọi Thác Bạt Chân một tiếng, bảo hắn đi cùng mình.

Thác Bạt Chân cưỡi Mặc Phong đi theo sau lưng Ngôn Tử Tinh, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Ngôn Tử Tinh chỉ cười không đáp.

Thác Bạt Chân cũng không truy vấn, vỗ vỗ cổ ngựa khen ngợi: “A Tinh, Mặc Phong của ngươi thật đúng là vương giả có tốc độ nhanh nhất trên thảo nguyên.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Năm nay Mặc Phong sẽ cùng giao phối với mã vương của nông trường. Chờ mã vương Ngạch Na sinh hạ ngựa con, có muốn ta nói với Nạp Nhật Hồ một chút để lưu nó lại cho ngươi không?”

Thác Bạt Chân lắc đầu nói: “Không cần. Nếu đã cấp cho nông trường để lưu giống, vậy chúng ta cũng không nên đoạt đi tình yêu của nó.”

Ngôn Tử Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, khe khẽ bật cười nói: “Phải a. Dù sao Mặc Phong cũng là của ta, Ngạch Na là của ngươi.”

Thác Bạt Chân sửng sốt, lập tức mừng rỡ hỏi: “Ngươi nói gì?”

Ngôn Tử Tinh cười lớn: “Cảm tạ ta đi. Ta đã xin con mã vương ấy cho ngươi rồi!”

Thác Bạt Chân hưng phấn cười ha hả.

Ngôn Tử Tinh cất cao giọng nói: “Đi nào. Chúng ta thi một trận!” Nói xong liền thúc ngựa phóng đi trước.

Thác Bạt Chân theo sát phía sau.

Sau khi hai người giục ngựa truy đuổi trên thảo nguyên mênh mông, đều đã thoải mái tới đầm đìa.

Ngôn Tử Tinh dẫn Thác Bạt Chân vòng qua núi tuyết, tới một góc hồ bị rừng cây che khuất, rồi hắn xoay người nhảy xuống ngựa, cười tủm tỉm đứng đó nhìn Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân cũng nhảy xuống ngựa, thả Mặc Phong và Ngạch Na vào rừng gặm cỏ, nhìn cảnh vật u tĩnh xung quanh, không khỏi tán thưởng: “Không ngờ ở đây còn có một nơi thế này.”

“Phải.” Ngôn Tử Tinh cúi đầu ngồi xuống ven hồ, rửa hai bàn tay, quay đầu lại gọi Thác Bạt Chân: “Ngươi cũng qua đây rửa đi.”

Thác Bạt Chân ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng thử gẩy gẩy nước hồ trong vắt.

Ngôn Tử Tinh hỏi: “Nước mát không?”

Thác Bạt Chân gật đầu. Hắn cưỡi ngựa suốt từ sáng tới trưa, ban nãy lại phi một mạch tới đây, mồ hôi đã toát ra đầy người.

Bỗng nhiên Ngôn Tử Tinh đứng dậy, giải khai đai lưng, bắt đầu cởi y phục.

Thác Bạt Chân giật mình nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì?”

Ngôn Tử Tinh rất nhanh đã lột sạch quần áo của mình, nhảy ùm xuống hồ nước, kêu lớn: “Tắm!” Vừa nói vừa bơi qua bơi lại như con cá.

Thác Bạt Chân mục trừng khẩu ngốc nhìn hắn.

Ngôn Tử Tinh bơi tới giữa hồ, vẫy tay về phía Thác Bạt Chân, la lớn: “A Chân, ngươi cũng xuống tắm một cái đi.”

Thác Bạt Chân lưỡng lự nhìn hắn.

Ngôn Tử Tinh lại gọi: “Đến đây a. Nước trong hồ không lạnh chút nào, rất dễ chịu.”

Thác Bạt Chân không giỏi cự tuyệt, hơn nữa thấy hắn bơi thoải mái như vậy, trong lòng cũng rất ngứa ngáy, liền thoát hạ y phục của mình, cũng xích lõa nhảy vào trong nước.

__Hết chương 22 – Quyển thượng__

*Chú thích:

(1): khăn ha-đa: Dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần. 

 photo 78310a55b319ebc4103013968226cffc1f178a82b9013648_zps75a37ac0jpg

Chương tiếp theo, ăn “tiệc lớn”!!! Tiệc lớn thật sự a! Moahahaha, Tiểu Chân Chân phiêu hãn oai hùng a, cho dù có thể xưng bá thảo nguyên thì lại thế nào, vẫn là bị phúc hắc thiếu gia công Tiểu Tinh Tinh ăn tươi thôi ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi