VŨ KHUYNH THÀNH

“ Khụ!”  Liễu Cô Phong lên tiếng, thu hút chú ý của hai cái kẻ không để ý đến ai mà lo nói chuyện kia. Hắn không cố ý chặn ngang lời đâu, nhưng mà tình cảnh này thật không thích hợp để mà nói chuyện phiếm nha.

Tiêu Dạ Thần bất mãn nhìn Liễu Cô Phong, cái tên này thật biết chặn ngang nhã hứng của người khác mà…

“ Chúng ta về thôi, ở trong này không được tốt lắm…”  Liễu Cô Phong giả lãng nói.

“ Đúng vậy, Tiêu ca ca…muội đói!”  Liễu Cô Tuyết ai oán lên tiếng. Tiêu ca ca đúng là thấy sắc quên nghĩa, à không thấy người đẹp là quên muội muội mới đúng.

“ Vậy đi thôi…”  Tiêu Dạ Thần thở dài, vì gặp lại nàng hắn vui quá cho nên quên mất hai nạn nhân của núi rừng kia.

“ Dạ Thần, huynh ôm Hiên Viên tiểu thư, còn ta ôm muội muội về…”  Liễu Cô Phong bàn bạc. Hiên Viên Tiếu Điệp vừa nghe Tiêu Dạ Thần sẽ ôm mình, tâm đã đập bịch bịch, hai đôi má tái nhợt vì thiếu huyết sắc đã có chút hồng hồng. Nhưng mà tâm trạng hưng phấn chưa được bao lâu đã bị giọng nói lạnh thanh của Tiêu Dạ Thần dập nát: “ không được”

“ Vậy thì huynh ôm muội muội, ta ôm Hiên Viên tiểu thư…”  Liễu Cô Phong khó xử.

“ Không được…”  Liễu Cô Phong vừa lên tiếng đã bị Hiên Viên Tiếu Điệp phản đối. Hiên Viên Tiếu Điệp ủy khuất nhìn Tiêu Dạ Thần, chỉ ôm nàng một đoạn hắn cũng không đồng ý sao, nàng đang bị thương nha

Liễu Cô Phong vừa tức giận vừa buồn cười, vậy phải như thế nào a, cái này cũng không được, cái kia cũng không song, thật là..

Vũ Khuynh Thành đau đầu nhìn bọn họ tranh qua cãi lại, thật phiền phức, nàng lên tiếng: “ đừng cãi nữa, ngươi ôm muội muội của ngươi về, còn ta sẽ giúp Hiên Viên cô nương về, ok!”

“ Ok?!”  Liễu Cô Phong cũng Tiêu Dạ Thần kì lạ hỏi lại, từ này nghĩa là gì.

“ ừ, nghĩa là đồng ý hay không…”  Vũ Khuynh Thành có chút chột dạ, nàng quên mất nơi đây là cổ đại, không thể phát ngôn lung tung được. Vừa nói vừa hành động, Vũ Khuynh Thành dìu Hiên Viên Tiếu Điệp đứng dậy tiến về phía trước.

“ Nhanh a, ta đang đói bụng….” Vũ Khuynh Thành nhíu mày, nàng đã giúp như vậy bọn họ còn thắc mắc gì mà còn đứng đó. Người cổ đại đúng là phiền phức.

Liễu phủ

Phú quý, uy nghiêm..đây là ấn tượng đầu tiên của Vũ Khuynh Thành đối với Liễu gia. Tòa phủ rộng vô cùng, tưởng chừng đi cả ngày cũng không hết, tấm bảng treo hai từ Liễu phủ, bút pháp cương nghị nhưng không thiếu nét tinh tế mà uyển chuyển, như phượng uyển du long. Đi vào bên trong, kiến trúc độc đáo mới lạ xen kẽ với thiên nhiên, những hòn non bộ sừng sững hùng vĩ được chế tạo một cách công phu, Liễu phủ này tuyệt đối là một kẻ có tiền, không những có tiền mà còn là vô cùng…vô cùng nhiều tiền a  ( thứ lỗi, nữ chủ mới vào giang hồ cho nên không biết các thế lực thế gia)

Tiêu tương các

Sau khi an bài thỏa đáng, Vũ Khuynh Thành theo Tiêu Dạ Thần về nơi ở của hắn. Vũ Khuynh Thành có chút cảm thán, Liễu phủ xa hoa như vậy không ngờ Tiêu tương các này lại đối lập, thanh đạm mà tao nhã. Nhưng nhìn kĩ mới biết, mỗi một chi tiết kiến trúc, mỗi một gốc cây cỏ hay một vật trang trí nho nhỏ trong Tiêu tương các, điều giá trị vạn lạng hoàng kim. Thiếu niên này thật không tầm thường một chút nào. Nên nhớ rằng, chỉ cần một bức thư pháp của Tiêu đại công tử, giá cả thị trường là vô cùng quý giá nha.

“ Thành nhi?! Không thích nơi đây sao…”  Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng hỏi. 

“ Không, nơi này rất tốt, ta không thích quá ồn ào…”  Vũ Khuynh Thành lắc đầu, với lại nàng không có ý định ở đây cho nên cũng không để ý nhiều như vậy.

“ Vậy thì tốt…” Tiêu Dạ Thần đạm cười, nơi này hắn sống đã quen cho nên chuyển chổ khác cũng thật phiền. 

“ Thần, ngươi biết nấu ăn không, võ công như thế nào…”  Vũ Khuynh Thành tao nhã hớp một ngụm trà, không quên hỏi hỏi Tiêu Dạ Thần những vấn đề mình thắc mắt. 

“ Ừ! Nấu ăn thì có biết đôi chút, võ công không tệ, có thể đối phó với tam lưu, nhị lưu cao thủ…”  Tiêu Dạ Thần mỉm cười nói

Vũ Khuynh Thành chậm rãi suy tư, nàng nấu ăn không được tốt lắm, võ công cũng không biết như thế nào, muốn du lịch đương nhiên bảo tiêu phải vạn năng, mà Tiêu Dạ Thần trước hết là ứng cử viên xuất sắc. Như vậy cần sắp xếp rõ ràng để có thể nhanh chóng lên đường nha. Nếu như Chu Khánh đế biết, võ công của mình được Vũ Khuynh Thành học hết mà nàng ta còn không biết thực lực của mình chắc chắn sẽ tức giận mà đội mồ đứng dậy a.

“ Thần, ngươi biết rõ tam quốc cảnh đẹp chứ…”  Vũ Khuynh Thành lại hỏi.

“ Ân, ta đã đi khắp tam quốc, xem qua vô số cảnh đẹp…”

“Lợi hại như vậy, thế thì nơi nào là đẹp nhất”

“ Còn tùy nàng thích cảnh vật như thế nào. Thiên hạ có câu Xuân khán Thu Dương Hạ xem Thiên Sơn Thu ngắm Huyết Liên Đông vịnh Ngân Vương. Nghĩa là mùa xuân, cảnh vật đẹp nhất chính là rừng Thu Dương, xuân vừa đến, Thu Dương nở rộ, kết trái, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, xinh đẹp tuyệt luân. Mùa hạ không nơi đâu tươi đẹp bằng ngắm cảnh từ đỉnh Thiên Sơn, nhất là khi bình minh hoặc hoàng hôn, cảnh vật diễm lệ vô song. Thu đến ở phía bắc Chu quốc, có một băng hồ, truyền thuyết vào mùng tám tháng tám, một đóa sen đỏ như huyết nở rộ tuyệt đẹp, mỗi năm nở một lần, mỗi lần chỉ kéo dài vài phút, rất ít người có cơ duyên mới xem được cảnh tượng này. Còn mùa đông, phương nam ấp áp, mà ôn tuyền ở Ngân vương là nơi khiến cho mọi người thích đến nhất. Ngoài ra còn rất nhiều cảnh đẹp khác, đi suốt đời cũng không hết…

“ Oa, nhiều như vậy, nghe ngươi nói ta đã hứng khởi rồi…”  Vũ Khuynh Thành lên tiếng, xem ra chuyến du lịch cổ đại này xem ra không uổng

“ ừ, nếu nàng thích, chúng ta sẽ đi từ từ, từng nơi…”  Tiêu Dạ Thần ôn nhu nói, ý cười trong mắt càng đậm, hắn đã biết sở thích thứ nhất của nàng rồi, chính là thích đi nhiều nơi, như vậy tốt lắm, nàng muốn đi đâu hắn cùng nàng.

“ Tốt, chúng ta chuẩn bị, mai bắt đầu kế hoạch du lịch..”  Vũ Khuynh Thành đưa ra đề nghị.

“ Mai..! …”  Tiêu Dạ Thần khẽ cười, lại nói: “ đừng vội, trước hết chúng ta ngắm hết cảnh vật nới đây đi cũng không muốn.  Kinh Nam là nơi nổi tiếng nhiều phong cảnh tuyệt đẹp, có đi cả tháng cũng không hết đâu, với lại gần hai tháng nữa có đại hội võ lâm, nàng không muốn góp vui sao…”

“ Đại hội võ lâm?”  Vũ Khuynh Thành hỏi lại, chính là trong truyền thuyết ti vi thường hay chiếu đại hộ võ lâm kia hay sao, cơ hội hiếm khi mới có nha, không thể bỏ qua

“ Đúng vậy…” Tiêu Dạ Thần gật đầu

“ Cũng được, đợi hết đại hội võ lâm, chũng ta lại đi nơi khác…”  Vũ Khuynh Thành đồng ý

“ Tốt, trước hết nàng nghỉ ngơi đi, có lẽ đã mệt rồi…”

“ Ân ….”

NAM CUNG DAO

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi