VŨ KHUYNH THÀNH

“ Đúng vậy, có gì lạ sao…”  Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, có cần phải trầm ngâm như vậy không.

“  Không có gì, tên rất hay..’  Tiêu Dạ Thần đạm cười.

“ Ừ! Ngươi là Tiêu Dạ Thần, có phải phụ thân của ngươi là Tiêu Diệp Hiên, mẫu thân của ngươi là Thủy Nhu không…”  Vũ Khuynh Thành tiếp tục hỏi.

“ Vâng! sao vậy…”  Tiêu Dạ Thần kì lạ vấn, không lẽ nàng đã gặp cha mẹ hắn.

Vũ Khuynh Thành nhếch môi cười khẽ, nụ cười mang chút tính kế, chẳng khác nào một con hồ li tinh. Tiêu Dạ Thần có chút nổi da gà nhìn thấy vũ khuynh thành đi xung quanh đánh giá mình, mặc dù hắn rất vui khi nàng chăm chú nhìn hắn nhưng mà ánh mắt nàng đánh giá hắn như một món hàng khiến cho hắn hơi chút sợ a.

“ Tốt lắm, Tiêu Dạ Thần, từ giờ trở đi, ngươi là bảo tiêu của ta….”  Vũ Khuynh Thành lên tiếng, một câu nói bình lôi địa chấn. Khiến cho Tiêu Dạ Thần sững người, Liễu Cô Phong đứng tim, Liễu Cô Tuyết há mồm to đến nổi có thể nhét một quả trứng chim, còn Hiên Viên Tiếu Điệp thì nét mặt đen thùi lùi.

“ Vì..vì sao?”  Tiêu Dạ Thần lắp bắp, này cơ hội tốt để hắn tiếp cận nàng nha, nhưng mà sao khi không lại có cơ hội tốt như vậy.

“ Thật ra một tuần trước, cha mẹ ngươi nợ ta một món ân tình, lại không có tiền trả, cho nên đem ngươi cấp bán cho ta làm người hầu, nhưng mà ngươi xinh đẹp như vậy, làm người hầu thì đáng tiếc quá, cho nên ta quyết định ngươi làm bảo tiêu của ta ba năm, sau đó chúng ta hết nợ nần nhau, thế nào..?!’  Vũ Khuynh Thành hảo tâm giải thích.

‘ Ta muốn chính là cả đời a, không phải ba năm…’ Tiêu Dạ tThần thầm nghĩ, lại lên tiếng vấn:  “ phụ mẫu của ta nợ ngươi một món nợ ân tình?”  hai người đó tại sao lại thiếu nợ một tiểu cô nương như nàng nha

“ ừ! Mẫu thân của ngươi bị trúng độc, ta giải được…”  Vũ Khuynh Thành cười nói.

“ Mẫu thân ta trúng độc..?”  Tiêu Dạ Thần nhíu mày, đôi con ngươi không dấu nỗi lo lắng. Phải nói rằng võ công của hai người thuộc hạng nhất nhì võ lâm, sao lại dễ dàng trúng độc như vậy chứ, có chuyện gì đang xảy ra sao.

“  Yên tâm, nàng không có việc gì, chẳng qua mẫu thân của ngươi nghịch ngợm nên bị rắn cắn thôi…”  Vũ Khuynh Thành thấy hắn lo lắng cho nên giải thích dùm. Tiêu Dạ Thần đầu đầy hắc tuyến, mẫu thân càng ngày càng giống trẻ con, phụ thân sủng nàng quá rồi, ngay cả tính mạng cũng đem ra đùa được.

“ Nếu ngươi không tin, đây là giấy bán con của cha ngươi nha…”  Vũ Khuynh Thành đưa cho Tiêu Dạ Thần giấy trắng mực đen do Tiêu Diệp Hiên viết

“ Không cần, ta tin ngươi…”  Tiêu Dạ Thần không cầm, lắc đầu nói..dù nàng có nói dối, hắn cũng sẽ tin, với lại cơ hội có thể bên cạnh nàng, không tranh thủ là đồ ngốc. Thế là Tiêu đại công tử đem bản thân của mình cấp bán cho Vũ Khuynh Thành, từ nay về sau mang kiếp sống bảo tiêu.

“ Tốt, tính ngươi như vậy ta thích…”  Vũ Khuynh Thành vỗ vai Tiêu Dạ Thần hào sảng nói. 

“ Tạ cô nương khen tặng…”  Tiêu Dạ Thần cười khẽ nói. Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần trò chuyện qua lại hoàn toàn không để ý đến sắc mặt vô cùng kì cục của ba người ngươi.

Liễu Cô Phong kinh ngạc vô cùng, bình tĩnh như hắn nhưng lòng không khỏi không gợn sóng bừng bừng. Dạ Thần bị gì vậy, có người khen hắn xinh đẹp hắn không những nổi giận mà còn cười lại như vậy vui vẻ, nên nhớ cách đây vài năm có người cũng nói hắn câu đó, bây giờ mồ đã xanh cỏ. Phải nói là thiên hạ này ai chẳng biết, Tiêu đại công tử ghét nhất là hai từ xinh đẹp khi nói về dung mạo của mình a. Nhưng hắn lại càng không rõ, vì cớ gì nàng nói chuyện vui vẻ như vậy đối với bằng hữu của hắn, hắn lại cảm giác vô cùng bức bối và khó chịu..?

Hiên Viên Tiếu Điệp, nụ cười trên môi cứng ngắc, nàng chán ghét nữ nhân này, mặc dù nữ nhân này đã cứu nàng, nhưng nhìn thái độ của Tiêu ca ca đối với hồng y thiếu nữ này, Hiên Viên Tiếu Điệp biết được, tiêu ca ca khiến nàng yêu say đắm, đã động tâm với thiếu nữ này rồi. Nàng tuyệt không cam tâm, nàng ái hắn hơn 2 năm, nhưng vì cớ gì không bằng một khoảnh khoắc hắn chỉ nhìn hồng y thiếu nữ này một chút.

Hiên Viên Tiếu Điệp a! thế gian này rất tuyệt diệu, nhất là hai chữ duyên phận. Cái gì không phải của mình tuyệt đối đừng cưỡng cầu, như vậy sẽ khiến bản thân của mình thêm trọng thương mà thôi…!! Cũng như duyên phận của Vũ Khuynh Thành cùng Tiêu Dạ Thần, bốn năm trước, một thoáng nhìn, Tiêu Dạ Thần đánh mất tâm. Bốn năm sau…liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra. Hai chữ duyên kiếp gì đó…quả là bí ẩn tuyệt diệu vô cùng. 

Liễu Cô Tuyết tủm tỉm cười, xem ra sắp có kịch vui xem nha, nàng cứ tưởng Tiêu ca ca vốn vô tâm không lòng dạ nào nhưng chẳng qua vì hắn chưa gặp được đối tượng đó thôi. Nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Tiếu Điệu nụ cười ảm đạm, Liễu Cô Tuyết cảm thấy hối tiếc cho Tiếu Điệp tỷ tỷ, nhưng mà nàng cũng không thể giúp được gì, Tiêu ca ca tính cách nàng hiểu rõ, một khi đã không thích suốt đời sẽ không có bất luận cảm tình gì. Cũng như tình cảm của huynh ấy dành cho Hiên Viên Tiếu Điệp, vĩnh viễn sẽ là xa cách có lễ mà thôi. Hi vọng tỷ ấy sẽ hiểu được mà nhanh chóng bỏ cuộc.

Ba người, ba trầm tư suy nghĩ khác nhau…

“ Thần, ngươi bây giờ ở đâu?..”  Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng vấn. Nàng bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch mới được. Mà việc đầu tiên sẽ tìm một chỗ ở cố định trước, haiz! Cái dung mạo xinh đẹp quá mức này khiến cho nàng đi đâu cũng gặp rắc rối, mà nàng lại không thể mang theo cái khăn che mặt. Thứ nhất vì thật vướng bận, thứ hai dù có che nhưng vẫn bị nhìn, cái khuôn mặt che đi không những dấu bớt cái đẹp của nó mà còn tăng lên một phần huyễn hoặc khiến cho bọn họ càng thêm tò mò mà săm soi nhìn nàng. Bây giờ tốt lắm, có bảo tiêu xinh đẹp, mặt lạnh như băng bên cạnh như vậy sẽ giúp nàng thoải mái đi đâu thì đi, có buồn chán thì cũng có mỹ nhân bảo tiêu bên cạnh trò chuyện, thật lợi đôi đường nha.

“ Thần?...”  Tiêu Dạ Thần kinh ngạc, nàng là đang gọi tên  hắn sao.

“ ừ! Ngươi không thích, vậy thì gọi ngươi là tiểu Thần, tiểu Dạ..hay tiểu Tiêu? …”  Vũ Khuynh Thành nghịch ngợm nói.

“ Không..không cần, cứ gọi là Thần đi…”  Tiêu Dạ Thần cứng ngắc nói.  Nói giỡn nếu để cho người khác nghe được có người gọi hắn là tiểu Thần, tiểu Dạ hay tiểu Tiêu gì đó…chắc uy danh của hắn sẽ nhanh chóng theo gió bay mất quá. Mặc dù hắn không chán ghét nàng như vậy goi hắn nhưng mà như vậy sẽ khiến hắn không được tự nhiên a.

“ Vậy à…”  Vũ Khuynh Thành có chút luyến tiếc, nàng muốn gọi hắn là tiểu Thần a, nhìn hắn đáng yêu như vậy nàng hi vọng mình cũng có một tiểu đệ như vậy là tốt rồi. 

“ Như vậy, ta gọi cô nương là…”  Tiêu Dạ Thần gợi ý, hắn cũng muốn gọi tên của nàng nhưng mà nếu nói trắng ra như vậy sẽ có chút thất lễ. Khụ! Ta nói Tiêu đại công tử nha, nghe nói ngươi là đệ nhất quân sư nhưng sao chỉ số thông minh tự nhiên suy giảm thế kia.

“  Còn gì nữa a, ngươi đương nhiên gọi ta là tỷ tỷ rồi, Khuynh Thành tỷ tỷ…”  Vũ Khuynh Thành đắc ý nói, nàng đã hai mươi tám tuổi rồi nha, đương nhiên là tính cả hai kiếp sống.

“ tỷ tỷ..?”  Tiêu Dạ Thần nhếch môi cười khẽ, nàng mới có mười mấy tuổi nha, không lẽ là phản lão hoàn đồng.

“Ừ! …”  Vũ Khuynh Thành gật đầu lia lịa “ mau gọi nghe xem cái nào”

“ Khụ! Muốn ta gọi cô nương là tỷ tỷ thì không có gì, nhưng mà…như vậy người ngoài nghe vào sẽ thấy nàng rất lớn tuổi, như vậy không ngại chứ..”  Tiêu Dạ Thần ghét sát vào lỗ tai của Khuynh Thành nói. Hương vị nhàn nhạt, thanh lãnh như mùi hương đóa dạ quỳnh nở rộ về đêm, thấm đượm ngọt lành, hương vị của riêng nàng, vươn vấn nơi chóp mũi của hắn, khiến cho Tiêu Dạ Thần một thoáng say mê, giật mình tách ra xa một chút, không ai phát hiện, vành tai của hắn đã nổi lên màu phấn hồng  ( Nam Cung Dao: huynh ấy đúng là ngây thơ thật)

Vũ Khuynh Thành hoàn toàn không để ý tình trạng có chút mờ ám của hai người, ngẫm lại suy nghĩ lời của Tiêu Dạ Thần, thấy hắn nói không sai. Nữ nhân sợ nhất chính là tuổi tác, có ai muốn mình già đâu, mà Vũ Khuynh Thành cũng không ngoại lệ. Cuối cùng cũng thoải hiệp nhìn Tiêu Dạ Thần mà nói: “ vậy thì tùy ngươi, muốn gọi gì cũng được”

“  Vậy ta gọi nàng là Thành nhi nha…”  Tiêu Dạ Thần tủm tỉm cười, hắc hắc hắn phải đòi quyền lợi trước mới được.

“  Không được! Thành nhi..? nghe thật kì cục gọi ta là Khuynh Thành đi…”  Vũ Khuynh Thành phản đối, nghe như vậy thật khiến nàng nổi hết cả da gà.

“  Sao vậy, Thành nhi..! nghe rất được mà, nếu như nàng đồng ý ta gọi nàng cái tên này thì…”  Tiêu Dạ Thần cười cười, đối con ngươi lóe sáng, ánh sáng tính kế.

“ ân?...”  Vũ Khuynh Thành nghi hoặc.

“ Thì ta đồng ý làm bảo tiêu cho nàng thêm hai năm, tất cả là năm năm a…”  Tiêu Dạ Thần nói. Hắn định nói là cả đời nhưng mà như vậy sẽ khiến cho nàng nghi ngờ, mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ đến nha. 

Vũ Khuynh Thành suy nghĩ, ừ, hai năm bảo tiêu miễn phí à, chỉ có cái tên thôi, kêu nàng cũng không thiệt thòi gì, đằng nào cũng lời cả, cho nên Vũ Khuynh Thành cũng không ngu gì mà không đồng ý.

Tiêu Dạ Thần cười khẽ, nhẹ dịu say lòng người…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi