VŨ KHUYNH THÀNH

“ Thành nhi? Nàng biết không, nữ nhân hãm hại nàng, ta khiến cho nàng ta sống không bằng chết, chẳng phải nàng ta thích hãm hại người khác sao,  ta khiến cho nàng ta ở dưới thân hầu hạ hàng trăm nam nhân khác, đày đọa cho đến chết…” y vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn bạch y nữ nhân trên giường, nhẹ giọng nỉ non, đôi ưng mâu nổi lên thị huyết cùng căm hận. Nếu không phải nữ nhân đáng chết đó sắp đặt, nếu không phải nữ nhân ngu ngốc đó làm như vậy, chúng ta sẽ không đi đến nước này. Hỏa Liệt Nhật hốt nhiên cười khẽ! Không! Không phải, Thành nhi, nàng nói không sai, là ta ko tin tưởng nàng…chỉ nhìn thôi đã kết tội nàng, dày vò nàng…nữ nhân kia tội một ta tội gấp trăm lần, nàng nói không sai, một khi đã không tin tưởng, nói chữ yêu kia…thật không xứng!!

“ Là nàng trừng phạt ta đúng không? Nàng biết rõ…không gì trừng phạt đáng sợ bằng khiến cho ta mất đi nàng đúng không, cho nên nàng dùng cổ độc đối với bản thân mình, khiến cho ta muốn chết không được, muốn sống cũng không xong đúng không? Thành nhi, nàng thật hiền lành nhưng một khi trả thù sẽ lựa chọn phương thức quyết tuyệt nhất khiến cho ta không còn đường lui….” y lẫm bẫm, mê hoặc. Ngày nàng ra đi, cái cảm giác thiên địa dường như xoay cuồng, màu sắc cả thế giới dường như mất đi, chỉ còn hai màu đen trắng, y điên cuồng hai mươi năm, y mất lí trí, y lãnh khốc, y tàn nhẫn, hai mươi năm y đã sống như vậy đấy. Cổ độc mà Liên Thành dùng, tuy khiến cho nàng ta chết đi nhưng cũng không phải không thể cứu, nếu có được một Chu giáng hồng, tất khởi tử hồi sinh,  như vậy mới khiến cho y điên cuồng tìm kiếm, điên cuồng chờ đợi, y vẫn mong nếu như có một ngày như vậy, chỉ cần y có thể được nhìn thấy nàng, nàng muốn như thế nào đối y điều không sao cả…

Hai mươi năm kiếm tìm, vận dụng mọi tài lực nhưng Chu giáng hồng như một truyền thuyết, y hi vọng rồi lại thất vọng..khiến cho  y cơ hồ nổi điên. Liên Thành…Liên Thành…nàng quả nhiên đủ tuyệt, đủ ngoan, nhưng mà lại khiến cho ta cam nguyện điên đảo, Liên Thành..!!

“ Ngươi có chuyện gặp ta?...” âm thanh khản đặc, lãnh khốc, đôi ưng mâu sắc bén ngạo nghễ nhìn nữ tử trước mặt.

“ Là người có thể giúp ngươi…” nữ tử ôn nhu cười, dịu dàng như nước chỉ có điều phượng mâu một mảnh lạnh băng không độ ấm.

“ Nga! Ngươi giúp ta…?”  Hắc y nam tử trào phúng

“ Chậc! Liên Thành cung chủ, ngươi chẳng phải cho người truy tìm Chu giáng hồng sao, ta có tin tức về nó…” nữ tử vẫn ôn nhu mỉm cười như nước, không xem thái độ lãnh khốc cùng trào phúng của hắc y nam nhân ra gì.

“ ở đâu?”  Nam nhân lên tiếng, âm thanh vẫn lạnh như băng, chỉ có điều đầu óc rồi loạn, tim đập kịch liệt, cái gọi là hi vọng bắt đầu nảy sinh trong y.

“ Đừng vội, nếu như ta đoán không sai, Chu giáng hồng ấy đã không còn trên thế gian này..” nữ tử cười khẽ.

“ Ngươi…là đang đùa với bổn tọa…” hắc y nam tử trầm giọng, sát khí thi triển.

“ Ha hả…cung chủ, ngươi rất nóng vội..” nữ tử mỹ lệ cười, yêu mị vô cùng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình, nghiêng đầu nói: “ Chu giáng hồng đúng ra chín từ mười năm trước, một khi chín trong vòng hai ngày phải dùng, nếu không không có tác dụng, mà người dùng năm quả đó…Cung chủ ngươi nói, liệu..huyết của người ấy có phải là thứ thuốc khởi tử hồi sinh tốt nhất hay không”

“ Người đó là ai?...” hắc y nam tử lại hỏi.

“ Người đó…” nữ tử khe khẽ cười, dung mạo tuyệt diễm!

“ Sao ngươi lại giúp ta…” hắc y nam tử cười lạnh

“ Haiz! Chẳng qua ta rất nhàm chán thôi…” nữ tử nũng nịu, mắt đẹp đầy vẻ ai oán khiến cho hắc y nam tử run rẫy, y khẽ cười, nụ cười nhạt nhẽo: “ thì ra đại công chúa rất nhàm chán a!”  nữ tử bị y vạch trần thân phận của mình cũng không hốt hoảng, nàng tao nhã hớp một ngụm trà, âm thanh lanh lãnh, dịu dàng: “ Hoàng Liệt Nhật quả nhiên là Hoàng Liệt Nhật, uy danh mấy chục năm quả nhiên danh bất hư truyền”. Hắc y nam tử cười yếu ớt, âm thanh vẫn như vậy không độ ấm: “ đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm…vì một nam nhân không ngại gây hấn tam quốc”

“ Hừ! nam nhân đó…đáng chết…” Lam Tuyết Nhiễm lạnh lùng cười, đôi con ngươi hiển lộ sát khí, nàng mười bốn tuổi nghe danh của hắn không thôi tò mò, một lần chạm mặt khiến cho tâm nàng loạn nhịp. Nghe đồn hắn thích vũ khúc nàng ngày đêm tập luyện nhiều lần té xỉu cũng đứng dậy kiên trì luyện tập, nàng luyện ba năm, không biết bao nhiêu vất vả chỉ để múa một khúc vũ tuyệt đẹp khiến cho hắn chú ý. Nàng cải danh tên gọi La Tuyết Nhiễm, treo danh hành nghề, vứt đi kiêu ngạo của một công chúa đứng trên đài nhảy múa chỉ hi vọng hắn vì nàng mộ danh mà đến. Một năm khiến cho nàng nổi danh thiên hạ đệ nhất vũ cơ, hắn cũng từ phương xa tìm đến. Bốn năm gặp lại, dung mạo của hắn, khí chất của hắn…điều khiến nàng không thôi trầm luân nhưng mà nàng đạt được là gì. Thiên hạ ca tụng nàng một khúc vũ khiến người ta si mê, nhưng hắn xem đến trong mắt chỉ tràn đầy lạc mịch cùng thất vọng. Nàng cố ý tiếp cận hắn, nàng cố ý quyến rũ hắn…kết quả là hắn mắng nàng hai tiếng ‘vô sỉ’. Hừ! Tiêu Dạ Thần…ta đã từng nói, sẽ khiến cho ngươi hối hận, ngươi nhất định hối hận vì năm xưa như vậy đối ta.

Hắc y nam tử mắt lạnh nhìn Lam Tuyết Nhiễm hành vi có chút điên cuồng, lại một nữ nhân vì yêu mà hận, giống như nữ nhân đáng chết lúc trước, ánh mắt là như vậy khiến cho người ta cơ hồ muốn phun, nếu không phải nữ nhân này còn có việc cần, chỉ bằng với ánh mắt ghê tởm đó, hắn đã không ngại ra tay giết nàng ta.

“ Cung chủ….ngươi có muốn chơi cùng ta một trò chơi không?..”  Lam Tuyết Nhiễm cười khẽ nhìn Hoàng Liệt Nhật, mâu quang một mảnh tính kế, khóe môi cong cong tiếu dung

“ Ân?...” hắc y nam tử tự tiếu phi tiếu, hắn có chút hứng thú với kế hoạch của nữ nhân này, có lẽ hắn đã nhiều năm không có việc gì làm đi, cùng nhau điên đảo cùng nhau sa đọa, cảm giác này cũng thật không sai

Chu quốc có tục lệ, mùng bảy tháng bảy hay còn gọi là Thất tịch, đó là ngày dành cho những người hữu tình đến bên nhau. Đêm thất tịch này có từ rất lâu nhưng bắt đầu từ thời Chu Khánh đế mới được rầm rộ khai triển đến như vậy,vì đó cũng là ngày đầu tiên ngài sơ ngộ ái nhân của mình. Hi vọng người hữu tình sẽ được thượng thiên chúc phúc, đây cũng là ngày nữ tử có thể phá vỡ quy tắc phong kiến, có thể lớn tiếng ngỏ lòng cùng lang quân ngày nhớ đêm mong, hi vọng thành đôi thành lứa. Cho nên việc bắt gặp đêm Thất tịch, nam thanh nữ tú tấp nập ngựa xe như nước áo quần như nem cũng không có gì là quái lạ.

Thất tịch, cũng là ngày Bạch Vân Tâm cùng Lạc Hạ Dương sơ ngộ lúc bảy tuổi, mối tình Niệm Tâm hồ vương vấn trần thế trở thành một đoạn truyền kỳ lương duyên khiến cho người ta khắc cốt minh tâm….

Thất tịch, đêm này…cũng kết nên những cặp phu thê ân ái đến bạc đầu giai lão, cũng khiến cho thế gian viết nên nhiều đoạn truyền kỳ tình yêu tuyệt đẹp, Thất tịch, mồng bảy tháng bảy, ngày lành tháng tốt, nhân duyên thiên định…

Truyền thuyết, đêm Thất tịch, phía bắc tây hồ có một gốc mẫu đơn trăm năm khô cỗi, chỉ nở hoa mỗi khi gặp được lương duyên. Người gặp được, hai người ấy, duyên phận ràng buộc ngàn năm, từ kiếp này đến kiếp khác dù là nghiệt hay duyên, chỉ biết sợi dây định mệnh quấn chặt làm một, không sao tách rời. Gốc mẫu đơn chi hoa này chỉ xuất hiện mỗi đêm Thất tịch chỉ người hữu tình mới thấy được, nhưng mà gần trăm năm nay chưa từng ai có thể thấy được gốc cổ thụ trăm năm ấy, có thể đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Phía bắc Tây hồ có đoạn mê cung, sương mù lượn lờ, người vào trong đó dễ dàng lạc đường, chỉ đợi đến sáng hôm sau sương lui mới có thể đi được, cho nên đến được phía bắc Tây hồ, không phải chuyện dễ huống hi một gốc mẫu đơn lúc ẩn lúc hiện, gần ba trăm năm chưa hề xuất hiện, người ta cho rằng, đó là một truyền thuyết đẹp mà thôi.

“ Thần! truyền thuyết này thực sự có thật sao?”  Vũ Khuynh Thành tò mò vấn, đôi con ngươi sáng long lanh nhìn Tiêu Dạ Thần, chuyện này hay đấy, nàng với Thần đi tìm cũng vui mà.

“ Thành nhi.! Chuyện này ta cũng không rõ, đó là truyền thuyết vì chưa một ai gặp được…” Tiêu Dạ Thần cười khẽ, từ tốn giải thích, xem ra Thành nhi của hắn có hứng thú với mấy câu chuyện truyền thuyết nhỉ?

“ Thần, chúng ta cũng đi tìm xem sao, sẽ rât thú vị nha?” Vũ Khuynh Thành giảo hoạt cười, tuy nàng không hứng thú với câu chuyện truyền thuyết này nhưng mà cái gọi là mê cung sương mù thật khiến cho nàng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc mê cung đó lợi hại như thế nào mà khiến gần ba trăm năm không có ai bước qua được mê cung đó, Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, sẽ không bày trận pháp âm dương ngũ hành gì đó đi.

“ Thành nhi thấy hứng thú với cái mê cung đó sao?” Tiêu Dạ Thần buồn cười vấn, hắn tin chắc Thành nhi không cố chấp mấy vẫn đề thiên trường địa cửu, tình yêu muôn đời đó, Thành nhi chỉ tò mò sương mù mê cung ấy thôi! “ Thần! ngươi quả nhiên hiểu nhất ta” Vũ Khuynh Thành tặc lưỡi, nàng không để ý câu chuyện gốc vạn hoa chi vương  chúc phúc ngàn năm chân tình ấy, nếu như có duyên thì dù cách xa thiên lý cũng tương phùng không phải sao? Cần chi để ý nhiều như vậy, nàng tin, tin tưởng nàng cùng Tiêu Dạ Thần có duyên cho nên cách nhau ngàn năm thời gian, vượt qua xa lạ thời không, quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau….

“ Thần! không xong rồi…ta để quên ngân lượng ở nhà nha…” Vũ Khuynh Thành sực tỉnh, cau mày nói, nàng cùng Thần định đi ra ngoài ăn cùng dạo chơi, chi phí phải có, không định ăn bá vương cơm? Vũ Khuynh Thành thở dài: “ Thần, ngươi có đem theo ngân lượng không?”  Tiêu Dạ Thần đầu đầy hắc tuyến, y cười dài: “ lão bà, ta nhớ ngươi nói tiền bạc ngươi quản cho nên ngân lượng của ta điều để chỗ ngươi nha.”  Vũ Khuynh Thành ngượng ngùng cười, nàng chỉ nói đùa không ngờ hắn đưa thật, có người đưa ngân lượng trước mặt không nhận mới là ngốc cho nên nàng cũng không khách khí thu lên, haiz! Bây giờ mới thấy tai hại a. 

“ Thành nhi, để ta về phủ một chuyến, nàng đứng đây chờ ta…một lát sẽ trở lại ngay”  với khinh công của y thì chưa đầy một chén trà thời gian sẽ quay lại cho nên y dặn dò nói. Vũ Khuynh Thành gật gật đầu, vậy cũng được, đúng là đi ngoài đường không có ngân lượng sẽ thật phiền phức. Nàng cười khẽ: “ ta ở đây chờ ngươi”. Tiêu Dạ Thần cười cười, sau đó xoay người dùng tuyệt đỉnh khinh công biến mất giữa phố xá ngàn người qua lại. Vũ Khuynh Thành nhìn bóng lưng y khuất dần, sau đó xoay người đến ven hồ gần đó ngồi xuống, nàng ngồi đây chờ y, dù gì không có y đi cùng nàng cũng không có hứng thú đi dạo phố.

“ Cô nương, có muốn bần đạo bói một quẻ không?...” một giọng nói vang lên, lão giả mặt mày hồng hào, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, người vận trường bào phiêu dật, đôi con ngươi hữu thần sáng láng, dường như mọi chuyện thiên hạ điều không qua nỗi cái nhìn quá thấu đáo của vị trưởng giả ấy.

“ Bán tiên Viêm Thiên”  ngay lập tức trong đầu óc của Vũ Khuynh Thành nghĩ ngay đến vị kỳ nhân này, thiên hạ nổi danh bán tiên Viêm Thiên, thần cơ diêu toán, bói thuật, chiêm tinh, bặc quẻ, đoán trước thiên ý, vân du tứ phương, thần long thấy đầu không thấy đuôi, người này chính là Viêm Thiên? Vũ Khuynh Thành đạm cười, lễ phép chào lão giả, nàng cười khẽ: “ nhân sinh…đến rồi cũng sẽ đến, như vậy biết trước biết sau có khác sao?”  Tức thời, lão giả ánh mắt tán thưởng, lão vuốt chòm râu trắng muốt của mình, âm thanh thầm thấp hữu lực: “ cô nương, không phải là người ở đây”. Vũ khuynh thành một thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng ung dung cười, khẽ nhắm mắt như thừa nhận lời của lão giả. Nàng quả thật không phải người ở đây, nàng là người hiện đại kia mà.

“ Cô nương không muốn quay về sao?...” Lão giả cười, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn trực tiếp vào đôi thủy mâu xinh đẹp của Vũ Khuynh Thành

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi