VỪA BỊ TỪ HÔN! SIÊU CẤP THIÊN HẬU MANG EM BÉ ĐẾN CHẶN CỬA

“Wow, quá đẹp!”

Khi Diệp Mặc đi ra thì không chỉ hai người Tô Ngọc Tình, mà kể cả mấy nhân viên cửa hàng cũng nhìn ngây người.

Người thanh niên trước mặt này, dáng người thẳng tắp, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, khiến cho anh ta tăng thêm vài phần ưu nhã quý phái, giống như một vương tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.

“Quá đẹp rồi!” Tô Ngọc Tình hít sâu một hơi, trong đôi mắt đẹp gợn lên dị sắc.

“Chị em tốt, chị thực sự muốn ký anh ta, nâng anh ta trở thành siêu sao.”

Dương Mạn Ny nắm chắt nấm đấm, khuôn mặt kích động nói.

“Thôi bỏ đi, nếu như anh ấy cũng đi làm ngôi sao, thì sau này ai chăm sóc cho bọn nhỏ.” Tô Ngọc Tình nhỏ giọng nói.

“Cũng đúng nhỉ.” Dương Mạn Ny lập tức xì hơi.

“Còn mấy bộ này nữa, anh thử luôn đi.”

Tô Ngọc Tình lại cầm mấy bộ âu phục đưa cho Diệp Mặc đi thử, sau đó mua hết tất cả.

Sau khi ra khỏi cửa hàng thì hai nữ nhân vẫn chưa tiếp tục đi dạo, như không biết mệt là gì.

Diệp Mặc thì vẫn đẩy hai đứa nhỏ đi theo phía sau.

“Ê a! Ê a!”

Khi đi ngang qua máy gắp thú thì bé nam giơ đôi tay nhỏ lên, hưng phấn kêu to ê a ê a.

“Nặc Nặc à, con thích mấy thứ búp bê này à?”

Diệp Mặc dừng lại.

Nặc Nặc vẫn như cũ, hưng phấn kêu to ê a ê a.

“Thế thì để cha đi gắp cho con một cái.” Diệp Mặc vuốt vuốt mũi của bé trai, cười nói.

[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ, gắp cho bọn nhỏ 10 con búp bê, có thể nhận được kỹ năng: Tuệ Nhãn.]

Lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên.

“Mười con búp bê à.” Diệp Mặc hơi giật mình.

Việc này hơi khó một chút, so với những nhiệm vụ như đi dạo và thay tã thì khó hơn nhiều.

Nhưng mà, việc này cũng không làm khó được Diệp Mặc, một lần gắp không được thì gắp nhiều lần, dù sao cũng chỉ là tiêu thêm ít tiền mà thôi.

Sau vài chục lần gắp thú thì cuối cùng Diệp Mặc cũng lấy được con búp bê đầu tiên.

Nặc Nặc ôm búp bê, vô cùng hưng phấn.

Diệp Mặc lại tiếp tục gắp, quyên góp đủ 10 cái.

[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được kỹ năng: Tuệ Nhãn.]

Âm thanh của hệ thống lại vang lên.

“Tuệ nhãn? Không biết là kỹ năng gì nhỉ…”

Diệp Mặc mở ra giao diện hệ thống, rất nhanh sau đó hắn đã hiểu rõ tác dụng của kỹ năng này.

Thông qua cái kỹ năng này, Diệp Mặc có thể dự báo được cổ phiếu tăng hay giảm, và một vài loại tác dụng thần kỳ nữa.

“Có kỹ năng này, mình chẳng phải sẽ trở thành Thần cố phiếu à.” Diệp Mặc cười cười.

“Đang gắp búp bê à.” Thấy Diệp Mặc không đi theo thì hai người Tô Ngọc Tình cũng quay lại.

“Ừm! bọn nhỏ thích nên tôi gắp mấy con, tặng cho cô!”

Diệp Mặc chọn lấy một con búp bê màu hồng đưa cho Tô Ngọc Tình.

“Thật đáng yêu, cám ơn anh.” Tô Ngọc Tình tiếp nhận, vui vẻ nói.

“Ai ô ô! Còn phát cơm chó nữa.” Dương Mạn Ny ở bên cạnh ê ẩm nói.

“Cơm chó gì, chị đừng nói linh tinh.” Tô Ngọc Tình đỏ mặt, nhỏ giọng trách mắng.

Diệp Mặc cũng hơi xấu hổ.

Ba người tiếp túc đi dạo phố, mãi đến hơn 2h mới trở về.

Vừa đến khu nhà thì điện thoại di động của Diệp Mặc vang lên.

Sau khi nghe xong thì sắc mặt của hắn liền thay đổi.

Cha mẹ hắn đã đến, đã gϊếŧ đến nhà hắn rồi.

.......

Thiên Thủy Nhà Uyển, phòng 502 tòa nhà số 7.

Cha Diệp đang ngồi trên ghế salon, thở dài, vẻ mặt buồn thiu.

Căn nhà này vốn là nhà tân hôn, nhưng mà bây giờ lại lạnh ngất.

Cha Diệp châm một điếu thuốc, bắt đầu cắm đầu hút.

Mẹ Diệp ở bên bên cũng mặt ủ mày chay.

Đám cưới đã đặt trước, nói bay liên bay mất. Thiếp mời cũng đã phát ra ngoài rồi, bạn bè thân thích đều đã biết, bây giờ thì thật mất mặt. Còn có 30 vạn tiền lễ hỏi nữa, đến giờ vẫn chưa đòi được về, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của nhà họ.

Còn cả hai đứa bé nữa, hiện giờ cũng chưa được gặp….

Mấy ngày này, mẹ Diệp buồn phiền đến mức cơm ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên.

“Mọi chuyện đang êm đẹp biết bao, kết hôn, sau đó hai vợ chồng lại sinh một đứa bé, vậy chẳng phải viên mãn rồi sao! Hiện giờ lại……………….”

Mẹ Diệp khụt khịt một tiếng. hốc mắt hơi đỏ lên.

Cha Diệp yên lặng hút thuốc, hai đầu lông mày cũng dính chặt vào nhau.

“Cũng không biết mẹ của hai đứa bé như thế nào, có phải nhà đàng hoàng hay không, nếu như nàng không muốn kết hôn với con trai của mình thì làm sao bây giờ, sau này con trai tìm biết tìm vợ ở đâu.” Mẹ Diệp lo lắng nói.

“Bà yên tâm đi, điều kiện của con trai mình cũng không quá kém, lại có công việc đàng hoàng và một căn nhà này, chắc chắn sẽ có người nguyện ý lấy nó, lớn tuổi một chút cũng không sao cả.” cha Diệp nói.

“Chỉ có thể như vậy.” mẹ Diệp gật đầu thở dài.

Một lát sau, ngoài cửa có âm thanh truyền vào.

“Con trai trở về rồi.” mẹ Diệp lập tức đứng lên đi ra.

Sau khi mở cửa ra thì mẹ Diệp ngây ngẩn cả người.

Người thanh niên anh tuấn bất phàm trước mắt này là ai?

Không chỉ đẹp trai mà còn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, vừa nhìn đã biết không rẻ rồi.

“Con chào mẹ!” Diệp Mặc chào một tiếng rồi đi vào nhà.

“Con trai, sao mẹ thấy con khang khác thể nhỉ?” mẹ Diệp hơi hoảng hốt.

“Con ăn mặc diện một chút thôi mà mẹ.” Diệp Mặc cười nói.

“Ừm!” mẹ Diệp nhìn thoáng qua bộ âu phục trên người Diệp Mặc, hơi giật mình.

“Con chào cha!” Diệp Mặc quay ra chào về phía cha Diệp đang ngồi trên sa lon.

“Hừ! Con còn nhận ta là cha cơ à.” Cha Diệp dập điếu thuốc, hừ một tiếng: “Đã nói để cho chúng ta gặp cháu trai và cháu gái rồi cơ mà, bọn nhỏ đâu? Ở đâu?”

“Cha à, con đã nói rồi mà, bọn trẻ còn nhỏ không tiện mang ra ngoài.” Diệp Mặc cười khổ.

“Nói bậy! Làm gì có gì không tiện, con cố tình không cho chúng ta gặp mặt thì có.” Cha Diệp tức giận nói: “Cứ coi như em bé không ra ngoài được đi, thế thì mẹ bọn nhỏ đâu? Dù sao cũng phải cho chúng ta gặp mặt nàng chứ, xem nàng là hạng người gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi