VƯƠNG GIA MAU LẠI ĐÂY

Bàn ăn hôm nay có thêm một vị khách lạ mặt. Diêu Tiêu Tương hôm nay lại là người đến muộn. Dù nàng có đến muộn hay không đến thì bữa sáng cũng sẽ không chờ nàng đến mới được ăn

“Vương gia Tương Tương đến muộn, tối hôm qua vương gia…” Diêu Tiêu Tương nhu nhược như nước nói

Thiếu Hàn lại không thèm quan tâm, quay sang nói với Nhược Y

“Nhược Y tối hôm qua ta có làm nàng mệt không”

Nhược Y nghe được lời này của Thiếu Hàn tí nữa là phun hết nước canh ra ngoài, khuôn mặt ửng hồng, đưa tay đấm nhẹ Thiếu Hàn

Thiếu Kì ngồi bên cạnh Nhược Nhan cũng không quên nói nhỏ với nàng

“Nhan Nhan nàng xem tối qua hai người họ ân ái như vậy, vậy mà ta lại phải chịu khổ sở a”

Nhược Nhan liếc mắt nhìn Thiếu Kì. Diêu Tiêu Đình lúc này mới để ý đến hình săm trên tay của Nhược Y, chợt giật mình là xà tiễn, không lẽ Lãnh Thiếu Hàn là…

“Vương gia người nói vậy là sao, tối hôm qua không phải người cùng Tương Tương ở cùng một chỗ sao”

Nam nhân mặc y phục màu xanh nhạt đang nhàn nhã ngồi ăn lúc này mới lên tiếng

“ Hôm qua ta đi ngang qua ôn tuyền, tự nhiên có một nữ nhân kéo ta vào”

“ Dược Hỏa vậy sao, nghe nói hôm qua công chúa ở đó, không lẽ nào lại là nàng a”. Thiếu Kì vừa nói vừa liếc nhìn Diêu Tiêu Tương

“Không thể nào người hôm qua chính là vương gia sao lại là ngươi được”

Diêu Tiêu Đình thấy em gái mình càng nói càng nghiêm trọng khẽ lên tiếng nhắc nhở:

“ Tiêu Tương, có việc gì trở về phòng nói với sư huynh”

“Sư huynh hôm qua ta cũng vương gia đã…”

“Tiêu Tương”

Tiêu Đình thấy muội muội mình như vậy gằn giọng nói. Diêu Tiêu Đình đủ hiểu suy nghĩ trong đầu của Diêu Tiêu Tương là gì, cũng biết rõ muội muội mình đã nhầm to. Điều này có nói ra không chừng sẽ hủy hoại thanh danh của muội muội mình. Huống hồ liên quan đến Lãnh Tiễn Cung cũng đều không tốt cả

“Sư huynh có gì không để cho ta nói, hôm qua ta cùng vương gia đã…”

Lần này không phải là Tiêu Đình lên tiếng mà là Thiếu Hàn:

“ Tối qua ta có gặp qua ngươi sao, tối qua ta và vương phi là ở cùng một chỗ”

Nhược Y đang uống canh nghe thấy lời nói của Thiếu Hàn phun hết canh ra ngoài

Dược Hỏa lúc này mới lên tiếng:

“ Tiêu Tương công chúa người hôm qua trong ôn tuyền là nàng sao”

Diêu Tiêu Tương bất giác run sợ, khuôn mặt trắng bệch, khó khăn nói:

“Ngươi nói bậy bạ gì vậy, ta hôm qua không được khỏe về phòng nghỉ sớm”

Thiếu Hàn lúc này nhếch mi nói:

“Là vậy sao, lúc nãy ngươi có nói…”

Tiêu Đình lên tiếng giải vây cho muội muội mình

“Muội muội ta hôm qua là không được khỏe, chính ta đã đưa nàng về phòng nghỉ”

“Thì ra là vậy”

Bữa sáng kết thúc, mỗi người một tâm trạng, Diêu Tiêu Đình thì phát hiện Lãnh Thiếu Hàn là giáo chủ của Lãnh Tiễn Cung nên có phần hơi e sợ, vì việc em gái mình, đang phân vân không biết giải quyết ra sao. Diêu Tiêu Tương thì đang lo lắng tới việc đêm qua. Thiếu Hàn, Nhược Y, Thiếu Kì, Nhược Nhan thì đang hạnh phúc trong tình yêu.

“Nhan Nhan nàng có muốn đi dạo phố không”

“Dạo phố” Nhược Y vừa nói trong lòng thầm nghĩ từ khi xuyên qua đến giờ nàng chưa được đi ra ngoài lần nào. Nay có cơ hội như vậy nàng rất phấn khích

“Thiếu Hàn ta đi dạo phố cùng với Thiếu Kì và Nhược Nhan được không”

Thiếu Kì thấy Nhược Y không có ý mới mình đi rất bực tức

“Nhược Y nàng là không muốn ta đi cùng”

“ À à ta là không có ý như vậy, nếu muốn chàng cũng có thể đi”

Nhược Nhan lúc này mới kéo tay Nhược Y nói nhỏ

“Ta có ý này……”

Vừa nói hai người vừa cười khúc khích, để lại hai nam nhân đứng tại chỗ không hiểu chuyện gì

“Thiếu Hàn chàng đợi chút, ta và Nhược Nhan cần phải lên lầu thay y phục”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi