VƯƠNG GIA MAU LẠI ĐÂY

Khi Nhược Y và Nhược Nhan bước xuống lầu, Thiếu Kì và Thiếu Hàn đứng ngây ra tại chỗ

Nhược Y tiến đến trước mặt Thiếu Hàn xoay một vòng nói

“Sao chàng thấy ta đủ soái chưa”

Nhược Y một thân nam trang màu tím, bên eo dắt một miếng ngọc bội chân quý. Còn Nhược Nhan y phục màu lam tay cầm cây quạt. Cả hai người đều toát ra vẻ yêu mị. Nói là nam nhân thì thật là tiếc da trắng môi hồng, nói là nữ nhân cũng không đúng, hai người lại không có vẻ nhu nhược như nước của nữ nhân

“Nhan Nhan chỉ là đi dạo phố, nàng có cần ăn mặc thế này không”

Thiếu Hàn lúc này mới lên tiếng:

“Như vậy cũng tốt, sẽ không có nam nhân nào nhìn nàng”

Thế là bốn người bước ra khỏi phủ, đi dạo phố

“Thiếu Kì làm cái gì vậy, ta hiện giờ là nam nhân, chàng ôm ta còn ra thể thống nào nữa”

Thiếu Kì gương mặt đen thui miễn cưỡng bỏ tay khỏi eo Nhược Nhan, nhưng vẫn đi rất sát vào nàng

“Người ta nói sống ở đời phải đến ba nơi, một trong ba nơi đó ta đã từng đến là hoàng cung, chỉ còn hai nơi còn lại là kĩ viện và sòng bạc” Nhược Nhan vừa nói vừa phẩy cây quạt trong tay

“Không được các nàng là nữ nhi sao có thể đến những nơi thị phi như vậy”, Thiếu Hàn quả quyết nói 

“ Thiếu Hàn ta là muốn đến đó, chàng võ công cao cường như vậy bảo vệ ta cũng là điều không quá khó khăn” Nhược Y vừa nói vừa lắc tay Thiếu Han ra vẻ ủy khuất

Thiếu Kì cũng học theo tam sư huynh của mình nói với Nhược Nhan không cho phép nàng đi, nhưng kết quả ngược lại là cái liếc cháy mặt, lạnh lùng nói

“ Thiếu Kì, ngươi không cho ta đi, ta cứ đi”

“Nhan Nhan nàng không thể như tỷ tỷ của mình được sao, ta chỉ muốn nàng dịu dàng một chút mà thôi” Nói rồi đuổi theo Nhược Nhan

Túy Hoa Lâu kĩ viện lớn nhất nơi đây, ma ma mập mạp thấy bốn vị công tử áo quần sang trọng vội vàng đón đả ra tiếp đón.

“Bốn vị công tử đại giá quang lâm, các cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ đều ở nơi này”

Nhược Y trầm giọng nói:

“ Mau gọi bốn vị cô nương xinh đẹp nhất cho bổn đại gia”

“Ai nha vị công tử này thật là tuấn tú nha, chỉ là…” Ma ma vừa nói vừa xoay lòng bàn tay 

Nhược Nhan hiểu ý đưa cho bà ta năm nén vàng

Ma ma hài nòng đón đả nói

“Có ngay, có ngay các vị đơi ta”, Nói rồi bà ta xoay đi

“Đây là Mai Mai, Hồng Hồng, Thanh Thanh và Yến Yến. Yến Yến là cô nương xinh đẹp nhất ở Túy Hoa Lâu a”

Bốn vị cô nương nơi đây quả thực rất xinh đẹp nhất là Yến Yến mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ chúm chím, như nhược như nước. Nàng đã để ý Thiếu Kì từ khi bước vào phòng, nên đã chủ động tiến đến phía Thiếu Kì, ngồi lên đùi đưa tay quàng qua cổ Thiếu Kì

“Vị công tử này, Yến Yên xin được hầu hạ công tử” Vừa nói vừa ngả vào vai Thiếu Kì tạo thành tư thế rất ám muội

Thiếu Kì thấy vậy hoảng sợ, sợ Nhan Nhan sẽ lại giận mình nữa nên vội vàng đẩy Yến Yến ra, nhưng khổ nỗi ma chưởng của vị Yến cô nương kia quá mạnh, Thiếu Kì càng đẩy thì Yến Yến lại càng tiến sát hơn.

“Ai nha công tử sao vậy. có phải là không thích Yến Yến hầu hạ người”. Yến Yến lúc này đưa tay kéo y phục để lộ cái yếm đỏ thắm của mình, môi mỏng đã chạm đến cổ của Thiếu Kì. Nhược Nhan thấy vậy không nhịn được nữa, bèn đưa tay đập bàn

“Rầm”

“Yến Yến cô nương thật không nể mặt bổn đại gia đây, ta muốn nàng đích thân hầu hạ ta”

Yến Yến dù gì cũng là hoa khôi ở đây, nên tính khí cũng rất kiêu căng, không để ai vào mắt, vẫn cứ ngồi trên lòng Thiếu Kì đối đáp

“Vị công tử đây, không hài lòng với Thanh Thanh tỷ tỷ sao”

“Không hài lòng”

“Vậy đổi Mai Mai tỷ tỷ, Hồng Hồng tỷ tỷ đến a”

“Đều không hài lòng”

“Vậy công tử muốn sao”

“Ta là muốn đích thân Yến Yến cô nương đây”

“Vậy có thể đợi ta hầu hạ vị công tử này xong” Yến Yến vừa nói vừa đưa tay luồn vào trong lớp áo của Thiếu Kì

Nhược Nhan thấy vậy sôi máu, lấy chân đạp Yến Yến ra

Yến Yến ngã đau quay lại quát lớn

“Ngươi muốn gì, người đâu”

Vừa nói hết câu thì có khoảng năm tên đại hán lao tới, túm lấy tay Nhược Y, toan đánh nàng, nhưng đã bị Thiếu Kì xuất chưởng đánh lại, hai bên đánh nhau qua lại. Kết quả không phải nói cũng biết bên nào thắng bên nào thua

Yến Yến không cam lòng đứng dậy tính đánh Nhược Nhan, nhưng không cẩn thận đưa tay kéo tóc Nhược Nhan khiến cho chiếc trâm rơi xuống. Yến Yến lúc này thấy thần không nói được gì

“Đi” Nhược Nhan sau khi liếc Yến Yến rồi quay người bỏ đi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi