VƯƠNG GIA TA GIÚP CHÀNG CƯỚI NGƯỜI KHÁC

" Vương Gia, ngài...đây là..."

Lạc Vũ Yên hai tay che mặt xoay lưng đi nơi khác, hắn sao lại gọi nàng vào đúng lúc này chứ. Y phục vẫn còn chưa mặc tử tế, đây... là hắn cô ý sao? Có điều khuôn ngực kia...thật sự rất đẹp, haiya...nàng đang nghĩ cái gì vậy.

" Nàng đang làm gì vậy? "

" Ngài...mặc y phục vào trước cái đã "

Hàn Thương Nguyệt phì cười nhìn vẻ mặt lúng túng của nàng, hắn cũng không vội mặc ngoại bào mà có phần cố ý làm cho hai bên vạt áo có chút mở rộng ra. Hắn chính là muốn xem biểu tình của nàng.

" Nàng che mắt lại làm gì chứ? Không phải nói là thích nhìn ngắm cái đẹp sao "

Hắn có phải quá tự luyện rồi không? Nhưng có vẻ hắn nói cũng không sai, vừa rồi nàng vô tình nhìn qua một chút...hụ hụ...quá đẹp mắt rồi.

" Ngài đừng đùa nữa, không phải nói nam nữ khác biệt sao? Ngài...mặc vào trước đã "

" Ta là phu quân của nàng thì có gì khác biệt chứ, mau qua đây giúp ta mặc y phục đi "

Vừa nghe hắn nói xong tim nàng liền đập mạnh, haiya...Lạc Vũ Yên ngươi ngại ngùng gì chứ, là người của thế giới hiện đại cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy qua. Nhìn... một chút cũng không có sao đâu.

" Nàng đang nghĩ gì vậy, còn không mau đến "

" Ta...biết rồi "

Trong lòng tự nhủ là không có việc gì nhưng vừa mới xoay người mở mắt ra thì đập vào mắt nàng chính là khuôn ngực rắn chắc trắng mịn đẹp mắt kia. Hắn...từ lúc nào đã đến gần nàng như vậy...vạt áo sao lại còn mở rộng đến nổi tuột xuống một bên vai làm phần xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai cân xứng còn có cơ bắp lộ hết ra ngoài.

Tim nàng lại đập nhanh nữa rồi, cả mặt cũng nóng lên. Nàng không thể nhìn nổi nữa...nếu còn tiếp tục sợ là sẽ hoá sói mà vồ lấy hắn a~

Lạc Vũ Yên bối rối nhìn sang một hướng khác.

" Hay là ngài...tự mặc vào thì tốt hơn a~"

Hàn Thương Nguyệt biết rõ vừa rồi nàng là bị hắn làm cho ngượng ngùng, bộ dáng lại đáng yêu đến vậy. Hai bên vành tai nàng đều đã ửng đỏ cả lên, gương mặt cũng chuyển hồng nhìn thật đẹp mắt.

" Nàng sợ bị ta mê hoặc sao? "

" Ta không có "

" Vậy được mau giúp bổn vương mặc y phục "

Lạc Vũ Yên cũng không có đường lui, mặc thì mặc chứ nàng sợ hắn sao. Nàng thu liễm lại vẻ bối rối hướng về phía hắn bắt đầu vén trung y cố gắng thực hiện một cách nhanh chóng, mắt cũng không dám nhìn lung tung.

Lạc Vũ Yên khó khăn mặt từng lớp y phục vào người hắn, y phục cổ đại quá là rườm rà rồi. Hắn so ra cao hơn nàng rất nhiều khiến nàng phải nhón nhón hai chân mới có thể khoác y phục lên người hắn.

Hàn Thương Nguyệt nhìn hết thãi các động tác của nàng đến từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt. Nàng đang đứng sát vào người hắn mỗi lần nàng nhón chân hắn đều ngửi rất rõ hương thơm trên người nàng tỏa ra làm tâm hắn dao động.

Lạc Vũ Yên cuối cùng cũng mặc xong, trong lòng cảm thấy có chút thành tựu vui vẻ ngước mặt nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của hắn. Hắn từ lúc nào đã nhìn nàng chầm chầm, ánh mắt này...là đang nhìn con mồi a~. Nàng cảm nhận được sự nguy hiểm định thối lui không ngờ lại bị hắn siết chặt lấy eo nhỏ ôm nàng cố định lại.

" Nàng còn muốn chạy "

" Vương Gia ta giúp ngài mặc xong rồi...ngài buông ra trước có gì từ từ nói "

" Hôm nay nàng sao lại về trễ như vậy? "

Lạc Vũ Yên trong lòng thầm than, nói tới nói lui hắn lại không quên nhắc đến chuyện này.

" Ta là say mê mua ít đồ dùng nên không nhớ giờ trở về "

" Vậy thì phải chịu phạt rồi, một là phạt chép 100 lần gia quy, hai là..."

Lạc Vũ Yên lập tức cắt lời hắn

" Được rồi ta chọn điều thứ hai...ngài tha cho ta đi, chép gia quy mệt chết đi được"

Hàn Thương Nguyệt phì cười, nàng quả nhiên như hắn dự đoán. Nhất định nàng sẽ không muốn bị chép phạt nhưng có điều lại rất hợp với ý hắn.

" Là do nàng nói đó..."

Còn chưa đợi Lạc Vũ Yên kịp suy nghĩ hắn đã trực tiếp bế nàng lên rất nhanh liền đặt nàng ngồi trên bàn để nàng đối diện với mặt hắn.

" Ngài...định làm gì "

" Ta hôn nàng, nàng vừa nói chọn điều thứ hai đi "

" Điều thứ hai...là hôn ta sao?"

" Đúng vậy "

" Không được "

Tên này rõ ràng là lừa người, ai lại lấy việc hôn ra để trừng phạt người chứ. Nàng cư nhiên lại mắc bẫy của hắn.

" Nàng không muốn thì cứ chép phạt 100 lần đi "

"Ngài còn sự lựa chọn nào khác không?"

Hàn Thương Nguyệt biết trước là nàng sẽ phản bác, nhưng hắn vẫn là có biện pháp.

" Có thể có lựa chọn khác "

" Là gì? "

" Ta hôn nàng hoặc nàng trực tiếp hôn ta "

Lạc Vũ Yên trong lòng thầm mắng, nói như vậy không phải cũng như nhau sao, cũng đều phải hôn rồi...nhưng...

" Được ta sẽ hôn ngài "

" Thật sao? "

Hàn Thương Nguyệt không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như vậy, trong lòng hắn còn có phần chờ đợi...

Lạc Vũ Yên cười cười sau đó nhanh chóng đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ

" Nàng...cái này không tính "

" Sao lại không tính, ngài chỉ nói là hôn cũng không có quy định hôn ở đâu "

Hàn Thương Nguyệt cũng không còn gì để nói, đây đúng thật là sơ xuất của hắn. Thật khó hắn mới tìm được cơ hội tốt như vậy.

" Được rồi, lần sau nàng lại về muộn ta liền phạt nàng "

" Haha, Vương Gia mặt ngài sao lại đen thui rồi "

" Nàng..."

Lạc Vũ Yên nhanh chóng nhảy xuống bàn, nhìn vẻ mặt hắn có chút không cam lòng hờn giận. Nàng cảm thấy Hàn Thương Nguyệt có lúc cũng rất đáng yêu, nàng tiến đến rót trà đưa tới cho hắn.

" Vương Gia ta muốn hỏi ngài một chuyện "

Hàn Thương Nguyệt tay cầm ly trà uống nhanh xuống như muốn làm trôi đi cục tức trong lòng.

" Nàng nói đi "

" Ta là muốn hỏi ngài...nếu người ngài yêu thích có qua lại với nam nhân khác ở bên ngoài, còn...thân mật nắm nắm tay ngài sẽ giải quyết thế nào? "

Hàn Thương Nguyệt nghe xong lập tức dùng tay đập mạnh xuống bàn khiến mặt bàn gần như bị nứt ra, quát lớn.

" Nàng muốn chết "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi