VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

“Quán Ninh, con thấy chuyện này thế nào?” 

Ông ấy quay đầu nhìn về phía Vân Quán Ninh. 

Vân Quán Ninh lười biếng ngáp một cái: “Phụ hoàng, con dâu không tiện nhúng tay vào chuyện này.” 

“Nếu con có thể tra ra thủ phạm hạ độc Đức phi, trẫm tin tưởng sau này… thái độ của Đức phí đối với con sẽ tốt hơn rất nhiều.” 

Mặc Tông Nhiên như đang câu cá, bắt đầu thả mồi: “Tính tình của Đức phi con cũng biết mà.” 

“Hiện giờ nàng ấy vẫn còn thành kiến với con. Một khi không còn thành kiến nữa thì ngay cả ôm hôn nhẹ, nâng lên cao, nàng ấy cũng không ngại làm cho 

con!” 

Vân Quán Ninh xấu hổ. 

Câu “Ôm hôn nhẹ, nâng lên cao” này là do lúc trước nàng cố ý nói trước mặt Mặc Tông Nhiên, ý nói ông ấy quá sủng ái Đức phi. 

Ngay cả “Ôm hôn nhẹ, nâng lên cao” cũng lôi ra dùng không chút do dự. 

Không ngờ phụ hoàng không những học được mà còn áp dụng được nữa! 

Mặc Diệp không nhịn nổi nữa mà bật cười. 

“Con cười cái gì?” 

Mặc Tông Nhiên bất mãn trừng hắn: “Mẫu phi của con trúng độc, còn con thì ngoại trừ ngồi không xem trò thì chẳng được tích sự gì! Đứa con trai như con còn không bằng cả Quán Ninh nữa!” 

Mặc Diệp: “..” 

Hắn thật khổ không nói nên lời! 

Bây giờ hắn quả nhiên là ngồi cũng nằm cũng trúng đạn! 

“Quán Ninh gả cho con lâu như vậy, con đã ôm hôn nhẹ, nâng nàng lên cao bao giờ chưa?” 

Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Không phải trẫm quở trách con! Nhưng theo như Quán Ninh nói thì những năm gần đây mẫu phi của con đã bị trẫm chiều chuộng thành tiểu công chúa rồi.” 

“Còn con thì sao? Quán Ninh đã sắp thành mẹ già của con rồi! Chuyện gì cũng phải chùi đít giúp con!”. 

Mặc Diệp: “… Phụ hoàng giáo huấn rất đúng, đều là nhi tử sai.” 

Mặc Tông Nhiên ở lâu bên cạnh Vân Quán Ninh, bây giờ đến cả cách nói chuyện cũng bắt đầu có xu hướng “Quán Ninh hóa”. 

Mặc Tông Nhiên thấy Mặc Diệp thành thật nhận sai thì tức giận trong lòng lúc này mới tiêu tán đi một chút. 

Ông ấy chỉ đơn thuần vì Đức phi trúng độc nên tức giận trong lòng, nên mới lấy Mặc Diệp ra làm nơi trút giận… 

“Phụ hoàng bớt giận.” 

Vân Quán Ninh thấy Mặc Diệp bị mắng thì nói sang chuyện khác: “Phụ hoàng, muốn tra ra rốt cuộc là ai hạ độc mẫu phi thì không phải rất đơn giản 

sao?” 

“Các vị ngự trù” 

Nàng đứng dậy, lấy nửa chén canh gan dê đi đến gần chỗ bọn họ: “Có nhận ra đây là thứ gì không?” 

Ba ngự trù rướn người đến nhìn cho rõ. 

Vân Quán Ninh im lặng quan sát biểu hiện trên mặt bọn họ. 

Ba người che giấu rất giỏi, vẻ mặt bình thản trả lời là canh gan dê. 

“Nói đúng rồi.” 

Vân Quán Ninh gật đầu, lại bảo Lý ma ma đi lấy ba cái cái muỗng tới: “Nghe nói canh gan dê này là thứ tốt! Không bằng ba vị ngự trù hãy cùng nếm thử xem?” 

Bọn họ vốn tưởng rằng minh Vương phi đứng dậy là định đánh bọn họ… 

Ai ngờ lại bảo bọn họ uống canh gan dê! 

Minh Vương phi rốt cuộc muốn làm cái gì? 

Từ lâu đã nghe nói vị Minh Vương phi này là một con cọp cái, Minh Vương cũng không làm gì được nàng, hoàng thượng cũng không có cách nào nắm bắt được nàng. 

Trước đó thì có hoàng hậu nương nương, Đức Phi nương nương đều đã bị nàng chọc tức đến ngã bệnh. 

Sau đó lại có Tôn đáp ứng trêu chọc nàng, về sau thì không chỉ có ca ca của nàng ta là Tôn Đại Cường bị phế, mà vị Minh Vương phi này còn trực tiếp hủy luôn cả Tích Nguyệt cung. 

Loại người hiểm độc chua ngon như thế, có ai mà dám trêu chọc? 

Vân Quán Ninh vừa tới gần, ba tên ngự trù đã theo bản năng quỳ lùi về sau một bước. 

Nghe thấy nàng bảo bọn họ ăn món canh gan cừu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi