VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Sắc mặt của ba tên ngự trù lập tức thay đổi. 

Cho dù chỉ là khẽ biến sắc, nhưng mà Vân Quán Ninh bên này cũng có thể nhìn thấy rõ rệt. 

Nàng mỉm cười nói: “Ăn đi.” 

Lý ma ma đưa cái muỗng qua tới. 

Ba người kia bất đắc dĩ đành phải mỗi người ăn vài miếng, nửa bát canh gan cừu lành lạnh đã nhanh chóng được ăn sạch. Cả ba người kia để muỗng xuống, ngẩng đầu lo sợ nhìn nàng. 

Vân Quán Ninh nhìn thấy bọn họ ăn sạch, tỏ vẻ rất hài lòng. 

“Lý ma ma, mang thêm cháo hạt ý dĩ đậu đỏ lên đây.” 

Lý ma ma lập tức bưng chén cháo hạt ý dĩ đậu đỏ ra. 

Vân Quán Ninh hất cằm: “Các vị ngự trù, ăn đi.” 

“Chuyện này.” 

Chương ngự trù đứng đầu trong đám tỏ vẻ ngơ ngác: “Không biết Vương Phi là đang muốn làm gì?” 

“Bản Vương Phi cảm thông cho các ngươi, đêm hôm khuya khoắt như thế còn bị ăn đòn. Canh gan cừu và cháo hạt ý dĩ đậu đỏ này, coi như là bản Vương Phi thưởng cho các ngươi.” 

Vân Quán Ninh khoanh hai tay, một mặt chân thành mà nói. 

Mấy tên ngự trù này chỉ biết Đức Phi bị ngộ độc. 

Cũng không biết canh gan cừu và cháo đậu đỏ tương khắc với nhau, ăn cùng lúc sẽ dẫn tới bị ngộ độc thức ăn. 

Cho nên lúc Vân Quán Ninh nói mấy lời này, cũng không có ai nghi ngờ gì. 

Thế nhưng hành động của nàng quái lạ như vậy, tên Chương ngự trù cáo già đó không khỏi cảm thấy có gì đó không đúng. 

Ông ta do dự cầm cái muỗng lên, chậm chạp đưa từ từ vào miệng. 

Ngược lại Giả ngự trù thì ăn rất thoải mái. 

Nghĩ bụng đồ ăn của Đức Phi hôm nay đều là do tự tay ông ta làm, hoàng thượng và người khác nhất định sẽ nghi ngờ đồ ăn của Đức Phi nương nương là bị ông ta bỏ cái gì đó. 

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Giả ngự trù lập tức húp từng ngụm cháo. 

Ánh mắt của Vân Quán Ninh rơi về phía Hoàng ngự trù. 

“Hoàng ngự trù, sao ngươi không ăn?” 

Hoàng ngự trù cầm cái muỗng, vẻ mặt do dự, trong mắt còn thấy rõ sự sợ hãi và khủng hoảng Những chi tiết này đều được Vân Quán Ninh thu hết vào tầm mắt. 

“Nô tài, nô tài…” 

Hoàng ngự trù cầm cái muỗng, tay run rẩy: “Minh Vương phi, nô tài không đói.” 

“Không đói cũng phải ăn.” 

Vân Quán Ninh hất cằm: “Nếu ngươi không ăn, bản Vương Phi sẽ sai người đổ vào trong miệng ngươi.” 

Chương ngự trù bên cạnh nghe thế lại vội vã nhét muỗng cháo hạt ý dĩ đậu đỏ vào trong miệng. 

Bị cung nhân đổ cháo vào miệng, mất mặt như thế nào chứ. 

Tốt xấu gì thì ông ta cũng là người đứng đầu của Ngự Thiện phòng. 

Nhìn thấy Chương ngự trù và Giả ngự trù đều đang bắt đầu ăn, Hoàng ngự trù biết nếu như mình không ăn thì nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi. Cuối cùng, hắn ta cũng không do dự nữa, hạ quyết tâm mà ăn. 

Hoàng ngự trù múc một muỗng cháo, chậm rãi đưa tới bên mép miệng. 

Nhưng mà kiểu gì cũng không dám ăn. 

Nhìn dáng vẻ quái gở đó của hắn ta, Mặc Tông Nhiên trầm mắt xuống. 

Vân Quán Ninh tung cước đạp hắn ta ngã lăn quay: “Cẩu nô tài gan to bằng trời. Nói, có phải mẫu phi bị trúng độc là do người gây ra hay không?” 

Lúc nãy nàng còn cười tươi niềm nở, phút chốc đã trở mặt. 

Sự biến đổi khôn lường này khiến Mặc Tông Nhiên cũng có hơi kinh ngạc. 

Nha đầu này, quả nhiên bình thường là tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết voi rồi. 

Một cú đạp kia không chỉ khiến Hoàng ngự trù bị ngã lăn quay, miệng còn phun ra một ngụm máu. Có thể thấy được, sức mạnh của Vân Quán Ninh rốt cuộc to lớn nhường nào. 

Mặc Diệp cũng không nhịn được, khẽ che chắn ngực mình. 

Cũng may mà mấy đêm nay ngủ chung giường với mẹ con bọn họ, Vân Quán Ninh không có đá hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi