Tranh thủ lúc thái y còn thu xếp, Vân Quán Ninh cứ đứng bên cạnh lải nhải không thôi.
“Dương thái y, ngươi nói xem lão già nhà người đang làm cái trò gì đây? Ngươi biết rõ tối qua
bữa tiệc cung đình ta và Sở Vương Phi gây gổ đâu có vui vẻ gì, ngươi còn kêu ta chăm sóc nàng ta?”
Nàng có vẻ như rất đau đầu: “Ngươi nói đi, lỡ như Sở Vương Phi có mệnh hệ gì thì sao? Chẳng phải là đưa dao đẳng cán cho người ta giựt à, họ nghĩ rằng là ta làm thì sao hả? Ngươi nói đi, có phải người cố ý hãm hại bổn vương phi đúng không?”
Câu nói này khiến cho Dương thái y bị dọa đến đơ người.
Ông ta quên cả hành động trên tay, xoay đầu nhìn nàng rồi vội vàng giải thích: “Vương phi oan uổng quá! Vị thần không hề suy nghĩ nhiều đến vậy.”
Ta biết người không có suy nghĩ sâu xa đến vậy, nếu không bổn vương phi còn có thể tha cho ngươi sao?”
Vân Quán Ninh thoáng lướt sang liếc nhìn Bích Ngọc.
Nhìn thấy nàng ta nơm nớp lo sợ, vẻ mặt cảnh giác.
“Thôi bỏ đi, bổn vương phi vẫn nên tốt bụng đi đến thăm hỏi Sở Vương Phi thôi! Dương thải y đang bận việc của Sở Vương Phi, hôm nay bổn vương phi khó được một ngày lòng thiện nổi lên đi lo chuyện bao đồng một chuyến.”
Nàng xoay người đi ra ngoài cửa: “Tốt xấu gì thì Sở Vương cũng là huynh trưởng của vương gia nhà ta.”
Diêu quản gia vội vàng dẫn nàng đi qua căn phòng bên cạnh.
Lần này Mặc Hồi Diên bị té nặng, suýt chút nữa là bị gãy xương cẳng chân, trán cũng bị rách vì va phải vào cạnh bậc thang.
Vết thương của hắn ta đã được chữa trị qua, cẳng chân bị kẹp một miếng ván gỗ.
Vân Quản Ninh mở ra liếc nhìn: “Ồ! Quả thật là té không nhẹ đó.”
Diều quản gia vội vàng vâng dạ.
Vân Quán Ninh đảo đảo mắt: “Cái này phải châm cứu mới có thể nhanh khỏi được! Nếu không, cứ nẹp khúc gỗ như vậy thì thế nào cũng phải điều dưỡng vài tháng mới khỏi hẳn.”
Biết rõ y thuật của Vân Quán Ninh rất giỏi, ngay cả Mặc Hồi Diên cũng phải tấm tắc khenngợi.
Diêu quản gia nghĩ ngợi, chắc chắn là Vân Quán Ninh sẽ không dám giở trò gì với Mặc Hồi Diện trước mặt ông ta trong lúc này. Vì thế mà gật đầu nói: “Vậy nô tài đi chuẩn bị cho Minh Vương Phi nhé?”
“Chuẩn bị cái gì chứ?” Ngân châm với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ như cơm bữa, còn cần phải chuẩn bị gì nữa chứ?”
Nàng thuận thế vươn tay ra, móc từ trong ống tay áo ra một bao đựng ngân châm.
Diêu quản gia làm sao biết được vòng ngọc của nàng là không gian vạn năng chứ?
Chỉ nhìn thấy nàng tiện tay rút một bao đựng ngân châm ra, hơn nữa ngân châm còn dài ngắn đủ loại, kích thức khác nhau, ít nhất thì cũng phải có hơn mấy chục cây kim…
Sắc mặt của ông ta lập tức trắng bệch: “Minh Vương Phi à, sao người lại có thể mang theo nhiều ngân châm trên người vậy chứ?”
“Không được à?”
Vân Quản Ninh không hề liếc nhìn ông ta, chọn ra một cây ngân châm to tướng, làm bộ như sắp châm cứu cho Mặc Hồi Diên.
Diêu quản gia bị hù cho xanh mặt: “Vương phi à, cái này, cây kim này cũng to đấy? Hay là có thể nào đổi sang cây khác không?”
“Ngươi là đại phu hay ta là đại phu đây? Đưa kim cho ngươi, người đến làm không?”
Diêu quản gia sốt ruột nhìn nàng: “Nô tài không dám…”
Diêu quản gia vội rụt cổ lại.
“Thế thì câm miệng lại đi! đừng quấy rầy ta, nếu không bổn vương phi sẽ dùng cây kim này khấu cải mỏ ngươi lại!”
Diêu quản gia bị bộ dạng hung thần dữ tợn của nàng hù đến nổi dù có lớn gan hơn cũng không dám làm gì, vội vàng bụm miệng lại. Ông ta đã sớm nghe đến tiếng ác của tiểu tổ tông này rồi.
Nếu nói muốn may miệng ông ta lại, chắc chắn không phải là một câu uy hiếp đơn giản!
Nhìn thấy Diêu quản gia câm miệng rồi, Vân Quán Ninh mới ừ nhẹ một tiếng, rồi châm cứu cho Mặc Hồi Diên.
Nàng tìm ra ***** ** chính xác, cây ngân châm trong tay đâm xuống một cách thô bạo và chuẩn xác!
Ngay cả đang trong cơn hôn mê, Mặc Hồi Diên cũng đau đến nổi phải rên nhẹ lên một tiếng, đôi mày cau chặt vào nhau. Đôi chân run lên bần bật một hồi theo phản xạ thần kinh!